Việc bên Mạnh gia chưa giải quyết xong hoàn toàn, Mạnh Trung Hoa đã lại truyền tin đến.
Không tới một tuần, Mạnh Xung lại ngã, lúc trước là người thực vật, bây giờ trở thành người tàn phế.
Thời điểm nhận được tin, Vưu Minh thật sự muốn thay Mạnh Xung rơi hai giọt nước mắt chua xót.
Cũng quá thảm rồi đi?
Lúc trước là người thực vật tốt xấu gì cũng không có ý thức, hiện tại có ý thức, lại biến thành phế nhân.
Mỗi ngày đều cần hộ công xoa bóp, cần hộ công giải quyết nhu cầu, đối với một nam nhân trưởng thành mà nói, căn bản không thể tiếp thu.
Mạnh Trung Hoa vẫn muốn ổn thỏa, cho nên gọi cả Vưu Minh và Dương Vinh Bảo đến.
Dương Vinh Bảo không muốn đi lắm: “Có anh và Chu Viễn ở, tôi có đi cũng không có chỗ mà phát huy, tôi đi đả tương du sao?”
Vưu Minh: “Cậu nhìn nhiều sẽ học được càng nhiều.
”
Dương Vinh Bảo hầm hừ: “Không học được.
”
Vưu Minh: “Thật sự không đi?”
Dương Vinh Bảo ôm lấy gối ôm: “Không đi.
”
“Vậy tôi tự đi.
” Vưu Minh bày ra dáng vẻ muốn mở cửa: “Ngày hôm qua còn nói muốn tìm Chu Viễn, bây giờ lại không đi?”
Dương Vinh Bảo rầm rì: “Tôi đi tôi đi.
”
Hai người cùng nhau ra ngoài, lần này đổi thành Dương Vinh Bảo lái xe, Vưu Minh ngồi ghế phó lái nhắm mắt dưỡng thần.
“Mạnh gia thật phiền toái.
” Dương Vinh Bảo nói: “Tôi sợ dính vào rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/2312648/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.