Ý của Hướng Hoài Chi là muốn chấm dứt đề tài này, dù sao thì anh đã nói đến thế rồi, người bình thường sẽ biết điều không hỏi tiếp.
Cao Tự Tường: À ờ, được hỏi tiếp thật sao?
Lục Văn Hạo: Hỏi gì cũng được hả?
Anh Lộ: Tôi trước, hai người lén lút với nhau bao lâu rồi?
Lục Văn Hạo: Hai người phát triển tới bước nào vậy? Tôi chỉ tò mò thôi.
Cao Tự Tường: Link tôi chia sẻ cho Hoan Hoan… hai người đã dùng chưa?
Anh Lộ: Thật sự chưa từng làm trong ký túc xá à?
Lục Văn Hạo: Tôi nhớ hồi trước hai người cứ về chung với nhau suốt. À ờ, hình như giường phòng trọ của Hoan Hoan lớn lắm đó.
Đm.
Cảnh Hoan chửi thề với khuôn mặt nóng bừng, cậu mở bàn phím ra gõ chữ cả buổi, nhưng cuối cùng lại chẳng gửi câu nào.
Cậu hiểu hai người này lắm, bạn mặc xác họ thì còn đỡ, nhưng chỉ cần trả lời một câu thôi, không giải thích rõ ràng sẽ bị làm phiền đến chết.
Cậu vùi cằm và miệng vào áo khoác, định xem Hướng Hoài Chi sẽ đáp thế nào, chợt cú điện thoại của shipper gọi đến.
Lấy bữa khuya từ chỗ shipper, cậu chạy chậm về thang máy, mở điện thoại ra mới biết bị mất sóng.
Lên lầu, Cảnh Hoan vừa bước ra thang máy đã thấy cửa nhà Hướng Hoài Chi mở rộng, anh chàng đang khoác áo khoác đứng ngoài cửa, cúi đầu nhìn điện thoại, ánh đèn trong nhà phủ một quầng sáng ấm áp trên người anh.
Cảnh Hoan sửng sốt: “Sao anh đứng đây?”
“Em đi lâu quá, tưởng bị lạc đường.” Trông thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-luyen-lat-xe-chi-nam/1802978/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.