Đứa bạn thân bẩn thỉu không chịu tắm ấy tên Thủy Thảo.
Trẻ con trong thôn túm tụm đi chơi, riêng cô bé đó không tìm được bạn, ngày nào cũng ngồi xổm bên hồ.
Dáng vẻ cô bé lôi thôi lếch thếch, lớn hơn Đoàn Lâm mà không biết nói, tên cậu cũng phát âm sai, A Lâm mà cứ gọi thành A Ngân.
*Ngân đọc là yin, Lâm đọc là lin.
Cô bé như vậy, ngoại trừ Đoàn Lâm thì chẳng có ai chịu chơi chung, mà Đoàn Lâm cũng thật lòng muốn chơi với cô bé, vì đó là người bạn duy nhất của cậu.
Trước ngày hẹn cùng nhau đi học, hai người cùng xuống hồ tắm.
“Tắm sạch sẽ thì mới có bạn, mai chúng ta cùng đi học.” Hình như cậu đã nói như vậy.
Thủy Thảo gật đầu, mái tóc vừa dày vừa nặng rũ qua mặt, che đi nụ cười ngượng ngùng.
Đêm đó, khách không mời tìm đến bên hồ – không gian vốn chỉ thuộc về hai người, là người lớn trong thôn.
Cô bé ngọng nghịu giải thích rằng mình muốn đi học nên phải tắm.
Nhưng Đoàn Lâm nghe đám người lớn mắng cô bé là yêu quái.
Cô bé không phải yêu quái.
Đoàn Lâm nhảy ra can ngăn, nhưng bị đám người lớn ném xuống hồ cùng Thủy Thảo.
Dưới hồ có… Thủy Thảo, dưới hồ có Thủy Thảo.
Rong quấn chân Đoàn Lâm, cậu không nổi lên, không thở được. Đoàn Lâm nheo mắt, cậu thấy Thủy Thảo chìm sâu dưới đáy hồ, chân Thủy Thảo bị cột tảng đá, mái tóc dài bồng bềnh như rong, len qua mớ tóc, Đoàn Lâm thấy rõ diện mạo Thủy Thảo…
Đoàn Lâm bị khuôn mặt Thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-thu/1806385/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.