Người ngồi trên ghế quả nhiên là Đoàn Lâm.
“Anh… đã cứu bọn em?” Hoàng Thạch hỏi, giọng khản đặc.
“Tôi gọi người trong thôn, là họ cứu các cậu.” Đoàn Lâm nói, mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Thôn dân bên ngoài dò xét nhìn họ. Đoàn Lâm cúi đầu rót nước cho Hoàng Thạch.
Bây giờ Hoàng Thạch thấy nước là buồn nôn, cậu phất tay tỏ vẻ mình không muốn uống. Đoàn Lâm cũng không ép, đặt ly nước lên bàn.
“Đây là nhà trưởng thôn, mấy cậu có thể ngủ thêm.”
Hoàng Thạch nhìn bóng đèn trên đầu, vẫn chưa thể thoát khỏi cơn ác mộng.
“Đầu To, Cao Minh Viễn, Trần Tiệm Đông đâu?” Hoàng Thạch hỏi, cậu muốn nghe Đoàn Lâm trả lời, song cũng không muốn nghe đáp án.
“Họ được chôn cất rồi.”
Một câu đập tan hy vọng của Hoàng Thạch.
“Thế à.”
Một giọng nữ vang lên, là Đỗ Man chẳng biết tỉnh lại từ khi nào.
Cô không ngồi dậy, vẫn nằm nguyên trên giường, nhìn vào hư không.
An Tiểu Nam cũng tỉnh, lẳng lặng cuộn người trong chăn mà khóc. Chỉ có An Tiểu Bắc vẫn còn ngủ.
“Các cậu… đã hiểu rõ nguyên do tôi không cho các cậu đến hồ rồi chứ?” Đoàn Lâm thở dài.
“Tôi có một tin muốn các cậu biết, đừng quá ngạc nhiên.”
Đoàn Lâm lướt mắt qua ba người.
“Dương Chí Hoa đã chết.”
Phản ứng ba người rất bình tĩnh, vì họ biết rồi. Hoàng Thạch và Đỗ Man nhìn nhau rồi cúi đầu, An Tiểu Nam trong chăn run dữ hơn.
“Hôm qua tôi tìm cách gọi cho nhà họ Dương, cha mẹ Dương Chí Hoa cho tôi biết cậu ta bị giết, có lẽ nguyên nhân là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-thu/1806384/quyen-3-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.