Sau cùng Hoàng Thạch vẫn chọn đuổi theo.
Dấu chân mờ dần rồi biến mất, Hoàng Thạch toát mồ hôi, cậu đang ở cuối hành lang, chỉ có duy nhất một lối đi, nếu chủ nhân dấu chân tiếp tục đi cũng chỉ có thể đi theo hướng này.
Hoàng Thạch nuốt nước bọt.
Cánh cửa trước mặt vụt sáng, vừa mở ra là đóng lại ngay.
Hoàng Thạch khẩn trương đến gần, làm liều mở cửa.
“Chị An?”
Thấy rõ người bên trong, Hoàng Thạch gọi.
Chị em họ An ngồi quỳ dưới đất, An Tiểu Nam ngơ ngác nhìn phía trước, An Tiểu Bắc thấy Hoàng Thạch, liền ngước đôi mắt sắp khóc đến nơi nhìn cậu.
Hoàng Thạch ngạc nhiên.
Hoàng Thạch bước đến chỗ họ, rồi bị vũng nước dưới chân kéo sự chú ý.
Hoàng Thạch nhấc chân lên, đế giày dính nước nghe kin kít, bấy giờ Hoàng Thạch mới nhận ra cả căn phòng đều ngập nước.
Hoàng Thạch ngập ngừng nhìn An Tiểu Nam ngồi giữa vũng nước, định bảo hai chị em đứng lên thì chợt thấy một thứ không tưởng tượng nổi, cái bể nước.
Lúc này Hoàng Thạch mới nhận ra đây là căn phòng mà Đầu To đã chết.
Hoàng Thạch im lặng, tiếng nước nhỏ được phóng đại trong không gian yên tĩnh.
Hoàng Thạch nhìn theo hướng phát ra tiếng nước. Cậu không nhịn được nữa, bước nhanh qua xem, lúc thấy rõ trong bể có gì, Hoàng Thạch ôm mặt.
“Là A Đông!” Hoàng Thạch hít vào một hơi.
Trần Tiệm Đông mới nãy còn nói cười vui vẻ, lúc này chết cứng trong bể nước.
“Không…” Hoàng Thạch lắc đầu, liên tục lùi ra sau, chợt nhớ ra điều gì, Hoàng Thạch hét lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-thu/1806383/quyen-3-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.