Tròn bảy tiếng sau.
Vân Lăng nhìn bóng hình yếu ớt đang nhắm nghiền mắt trên nền đất lạnh, chán nản thở dài, lẩm bẩm:
- Đúng là người tính không bằng trời tính.
Mọi chuyện diễn ra trong lần đi săn hoàn toàn nằm trong dự liệu của Đinh Mẫn, từ việc cứu Thái Tử, lời khai của thích khách cho đến phản ứng của các quan viên đại thần trong triều. Chỉ duy có một việc mà nàng không ngờ tới, đó là Mã Gia* săn được quá nhiều thú!
*xuất hiện ở chương trc, là nhi tử của Thượng Thư.
Tuy mới chỉ trải qua buổi sáng mà y đã săn được đến gần trăm con, vượt xa con số khiêm tốn là năm mươi tư con mà Vân Lăng săn được. Khoảng cách năm mươi con đương nhiên rất khó để đuổi kịp, buộc hắn phải đẩy nhanh tốc độ lên.
Đúng lúc hắn bắn trúng được con thú thứ chín mươi lăm thì nghe thấy được tiếng thét thất thanh của một nữ tử nào đó nên mới phi ngựa chạy lại xem sao. Hắn còn đang ngơ ngác chưa biết giọng nói kia từ đâu vang lên thì cả người lẫn ngựa đã ngã xuống hố. Con ngựa sau cú ngã chỉ bị trật khớp, còn hắn thì lại ngã trúng một tảng đá, đau đến điếng người. Mãi đến khi hắn đi xung quanh quan sát tìm đường trèo lên thì mới phát hiện nữ tử này.
Khi hắn tìm thấy, mắt nữ tử đã nhắm nghiền, rõ ràng là ngất đi, nhưng cũng không rõ là do kinh sợ quá độ hay là bị thương mà thành.
Vân Lăng đang định tiến lên lay lay người nữ tử thì chợt nhớ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-ma-phap-su/186620/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.