- Nàng cần ta làm gì?
- Bọn họ hiện tại vẫn đang ám binh bất động nên tạm thời chàng chưa cần làm gì cả. Đợi khi nào đến thời điểm thích hợp, thiếp sẽ nói với chàng sau.
Vân Lăng ậm ậm ừ ừ, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi nàng:
- Nàng biết Phi Nguyệt đang ở đâu không?
- Thiếp nghe nói tỷ ấy đang ở ranh giới giữa đại lục phía Bắc và đại lục phía Đông, nhưng vị trí cụ thể thì thiếp không biết.
- Vậy có cách nào để liên lạc với nàng ấy không?
- Bạch Thiên Tông với Hợp Hoan phái đang xảy ra chiến sự ở vùng đó, e rằng đến con muỗi cũng không lọt vào được, nói gì đến chuyện truyền tin?
- Nàng thông minh như vậy, chẳng nhẽ lại không nghĩ ra được cách gì?
- Thiếp dẫu sao cũng chỉ là một phàm nhân, khả năng có hạn, lần này chỉ e là không giúp gì được chàng rồi.
- Không sao, đợi tu vi ta có tiến triển, ta tự đi tìm nàng ấy là được.
- Thời gian không còn sớm nữa, chàng cũng quay về phủ nghỉ ngơi đi. Trong khoảng thời gian từ giờ đến ngày đại hỉ, chàng cố gắng đừng gây ra chuyện phong hoa ghẹo nguyệt gì nữa là được.
- Yên tâm, ta không phải dạng người đấy.
- Chàng là người thế nào, cả thiếp và chàng đều rõ. Thiếp chỉ hy vọng chàng đừng gây ra chuyện gì quá ồn ào, tránh để người khác nắm được điểm yếu thì không hay.
- Được rồi, cũng chỉ có mấy tuần nữa, ta nhịn được mà.
…………
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-ma-phap-su/1480799/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.