21.
"Giang Lưu, ta đếm một, hai, ba, ngươi chỉ cần nín thở."
"Đừng lo lắng, ở đây có một lối ra bí mật, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài."
Tôi ôm chặt Giang Lưu và kéo xuống nước, bơi về phía con kênh hẹp.
Đám người Lưu Văn Anh có lẽ sẽ không biết chuyện hồ này thông với bên ngoài, lối vào kênh đào cũng bị che giấu. Tôi gom mấy thứ cây cỏ trong nước để chặn lối vào. Lúc cô ta dẫn người đi tìm trong hồ thì tôi đã chạy xa mấy chục cây số rồi.
Màn đêm buông xuống vừa vặn giúp tôi và Giang Lưu ít bị phát hiện.
Tôi tìm một nơi vắng vẻ, kéo Giang Lưu lên bờ, sắc mặt của hắn đã trắng bệch như tờ giấy, thân thể run rẩy khủng khiếp.
Tôi vất vả đưa hắn về nhà, chốt cửa lại, thả hắn ngã xuống đất thở hổn hển: "Mẹ ơi, con mệt quá. Nhìn dáng gầy thế mà sao người nặng vậy?"
Giang Lưu không nói gì, cảnh giác nhìn xung quanh.
Tôi vẫy tay: "Đây là nhà của ta, đừng lo lắng, họ sẽ không thể tìm được ngay đâu. Ta sẽ đưa ngươi đi thay quần áo, nghỉ ngơi, sau đó chúng ta..."
"Tại sao?"
Giang Lưu ngắt lời tôi.
Đôi mắt đen của hắn kiên định nhìn tôi, nước chảy từ mái tóc ướt, nhỏ giọt nước rơi trên hàng mi dài: "Đường Lê, tại sao?"
Ha ha, tôi còn có thể làm gì, hắn c.h.ế.t thì tôi làm sao sống được?
Tôi cong môi quay mặt đi không nhìn hắn ta: "Ta không muốn nhìn thấy ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-lap-vo-tan-dien-cuong-chinh-phuc/3324419/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.