19.
Sau vài ly rượu, Mạnh Hạo càng hưng phấn hơn.
Cậu ấy nói rằng Giang Lưu rời Tô Châu từ rất sớm và nhiều người không biết hắn, nhưng cậu ta lại biết: "Biết gì không? Giang Lưu đã giúp ta!"
"Chín năm trước, ta mới bảy tuổi, tên Vương Nhị Hổ đó thường xuyên cướp tiền của ta. Khi ta gặp Giang Lưu, hắn..."
"Ồ, được rồi được rồi, ngươi có thể nói cho ta điểm mấu chốt được không? Làm sao ngươi biết hắn ở Tô Châu?"
Mạnh Hạo không hề tức giận khi bị tôi cắt ngang, đôi mắt vẫn luôn sáng ngời nhìn tôi cười ngốc nghếch: "Cạnh hồ Kim Kê có một biệt uyển, cửu cửu của ta dùng để chiêu đãi những vị khách quý."
"Hôm nay, ta đến và đã gặp Giang Lưu ở đó!"
"Ngươi có muốn gặp hắn không? Nơi đó mặc dù được canh gác nghiêm ngặt nhưng ta có cách. Hệ thống dẫn nước trong vườn thông với hồ Kim Kê. Ngươi có biết bơi không? Ta có thể lặng lẽ đưa ngươi vào nhìn."
Hệ thống cũng hưng phấn không kém: [Ký chủ, hãy nắm bắt cơ hội và đi nhanh!]
[Điên à? Có gì đó không đúng lắm!]
Tôi phớt lờ hệ thống, ăn xong bữa và rời đi.
Tùng Hạc lâu cách hồ Kim Kê không xa, tôi đi dạo một mình quanh hồ và dự định khi thời tiết trở nên nóng hơn, tôi sẽ dựng giàn dây leo trong sân nhà.
Lúc này, gần đó có đám người vô cùng ồn ào: "Nhìn kìa, có lửa ở đằng kia!"
"Hướng đó hình như là biệt uyển của nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-lap-vo-tan-dien-cuong-chinh-phuc/3324418/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.