24.
Trong khi tôi còn đang kinh hãi như nhìn thấy ma thì Giang Lưu đã kể cho tôi nghe mọi chuyện.
Khi Giang Lưu thất thế thì đại công chúa đã tìm đến.
Đại công chúa tuy được Hoàng đế sủng ái nhưng lại vô cùng tham vọng, không chỉ can thiệp vào việc triều chính mà còn can thiệp vào vấn đề lập thái tử.
Giang Lưu phải giải quyết rất nhiều phiền toái.
Hắn rất được Hoàng đế coi trọng, dần dần không muốn bị đại công chúa khống chế nữa nên đã nhiều lần không nghe theo mệnh lệnh của đại công chúa.
"Cô ta là một người rất giỏi khống chế kẻ khác. Cô ta có thể tìm ra sở thích và điểm yếu của ngươi. Chiêu thu phục nhân tâm chính là đáp ứng sở thích và đồng thời nắm điểm yếu để kìm hãm ngươi.”
"Ta không cha không mẹ, ta vốn là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay cô ta. Nhưng theo thời gian, cô ta đã sợ không thể nắm ta trong lòng bàn tay được nữa.”
Giang Lưu cười khổ nói: “Cô ta muốn tìm ra điểm yếu của ta nên đã sắp xếp để Lưu Văn Anh vào phủ.”
Tôi chăm chú lắng nghe: "Vậy điểm yếu của ngươi là gì? Cô ta đã tìm ra nó chưa?"
Giang Lưu không nói gì, đột nhiên nắm lấy tay tôi. Truyện Việt Nam
Tôi đỏ mặt đẩy ra: "Nếu ngươi còn động tay động chân thì ta sẽ đánh ngươi đấy, Giang Lưu!”
Chúng tôi tìm một quán trọ để ở lại. Tôi thấy tâm tình Giang Lưu rất tốt.
Sau nhiều lần bị hắn g.i.ế.t, tôi không nhịn được mà nói một câu: "Trông ngươi rất vui vẻ khi bị đuổi g.i.ế.t nhỉ. Ngươi có vui hơn khi g.i.ế.t được ta không?"
Giang Lưu bất đắc dĩ: "Trước khi ta kịp hành động thì nàng đã đổ xô nước tiểu lên người ta rồi. Ta còn cơ hội g.i.ế.t nàng sao?”
"Hừ, ngươi không biết ngươi đã làm điều đó bao nhiêu lần đâu!"
Tôi tức giận trợn mắt định nói thêm, đúng lúc này một tiếng “ầm” vang lên, cửa bị đạp từ bên ngoài, gãy đôi. Chu thống lĩnh đang đứng ở cửa, trong tay cầm một thanh đao rất lớn, trên mặt toàn sát khí.
25.
“Giang Lưu, ngươi mau chạy đi!”
Tôi lao về phía Chu thống lĩnh, ôm chặt eo gã: “Để Giang Lưu yên, mau cút đi!”
Cái c.h.ế.t của tôi có thể cho Giang Lưu một phút cơ hội, đủ để hắn trốn thoát.
Chỉ cần hắn không c.h.ế.t thì tôi có thể bắt đầu lại, nhưng bị c.h.é.m c.h.ế.t thực sự rất đau.
Nghĩ đến đây, lưng tôi theo bản năng căng cứng, hai tay nắm chặt, tôi hét lên với Giang Lưu, nước mắt chảy dài trên mặt: "Chạy nhanh đi!"
Giang Lưu không hề di chuyển.
Chu thống lĩnh ngượng ngùng giơ tay: "Thưa ngài, là nàng ấy ôm ta!"
Nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, tôi ngơ ngác nhìn Chu thống lĩnh rồi lại nhìn Giang Lưu: "Được rồi, các vị nói chuyện đi, ta ở bên ngoài canh chừng."
Chu thống lĩnh nhanh nhẹn đi ra ngoài, trầm ngâm muốn đóng cửa lại, định vươn tay ra nhưng không còn cánh cửa nào để đóng.
Gã gãi đầu một cách lúng túng và đứng ở cửa quay lưng về phía chúng tôi.
Tôi ngơ ngác: "Ý hắn là gì?"
Giang Lưu nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp: “Mạng của ta quan trọng đến vậy sao?”
“Quan trọng hơn mạng sống của nàng à?”
Hắn từng bước một đi về phía tôi, đôi mắt đen đầy hỗn loạn, như một cơn bão cuồng nộ.
Tôi nuốt khan lo lắng và lùi lại một bước: "Không phải vậy. Xin hãy nghe ta giải thích... um..."
Phần còn lại bị mắc kẹt trong cổ họng.
26.
Tôi cảm thấy mình như một chú hề.
Giang Lưu bày ra kế hoạch và đợi Lưu Văn Anh cắn câu.
Vào phút cuối đóng lưới, tôi lại chạy ra cứu người, suýt nữa phá hỏng kế hoạch của hắn.
Cũng may Chu thống lĩnh phản ứng kịp thời, ổn định tình hình, giải quyết xong mọi việc vẫn tiếp tục đuổi theo phía sau chúng tôi.
Trên đường đi, tôi còn tỏ thái độ chán ghét, kiêu ngạo, thể hiện rằng mình là ân nhân cứu mạng Giang Lưu, chắc hắn ta nhìn tôi như nhìn con ngốc.
"Ngươi muốn g.i.ế.t ta và ta cứu ngươi. Chuyện quá khứ xem như xoá bỏ. Núi vẫn xanh, nước vẫn chảy, vậy nên hãy chia tay đi thôi.”
Giang Lưu chuẩn bị về kinh thành dọn dẹp đống bừa bộn nên tôi duyên dáng chào tạm biệt hắn rồi lên ngựa.
Chu thống lĩnh lo lắng đưa tay ngăn lại: "Thưa ngài, ngài định đứng nhìn nàng ấy rời đi sao?"
Giang Lưu khẽ mỉm cười: "Nàng ấy sẽ trở lại."
Tôi bĩu môi: “Làm người đừng quá tự tin.”
Tiếng vó ngựa vang lên, để lại dấu chân dài trên nền đất lầy lội.
Giang Lưu đứng đó nhìn bóng lưng tôi rất lâu.
Hệ thống liên tục nói bên tai tôi: [Cô muốn đổi cơ hội có tiền, có cuộc sống tuyệt vời trong sáu mươi năm để lấy ba năm ngắn ngủi sao? Tôi không tin điều đó. Ký chủ, quay trở lại đi!]
- Hoàn chính văn-