Vũ Bạch quét mắt nhìn Lam Văn: “Ngươi có ích lợi gì?” 
Lam Văn nhanh miệng nói: “Ta có thể mê hoặc người khác.” 
Vũ Bạch toát ra ba chữ: “Ta – không – bị.” 
Lam Văn đổ mồ hôi nói: “Đó là vì ngươi đặc biệt.” 
Vũ Bạch chỉ vào Trầm Mặc, nói: “Hắn – cũng không nốt.” 
Lam Văn trợn tròn mắt: “Vì cái gì ngươi cũng không bị?” Băng sơn như y, ta còn có thể lý giải, vì cái gì Trầm Mặc cũng không nốt? 
Trầm Mặc thành thật trả lời, “Vũ Bạch so với ngươi cũng rất dễ nhìn a, vì sao ta lại bị mê hoặc được chứ?” 
Vũ Bạch nở nụ cười hiếm thấy, còn Trầm Mặc thì đỏ mặt. 
Lam Văn cắn ngón tay nước mắt lưng tròng. 
Nguyên lai trong lúc Lam Văn tiến vào gảm, chọn trúng hệ ẩn giấu, trong trò chơi chỉ có duy nhất quỷ hút máu, khi mắt đỏ lên có thể khiến đối phương dừng lại 10 giây, hoặc là cắn đối phương hấp thụ máu, để đối phương trúng độc, thời điểm mắt đỏ thì móng tay cũng có thể biến thành vũ khí. 
Vũ Bạch nhìn Lam Văn như lão hổ nhìn cừu con, lão hổ dừng lại dánh giá, gật đầu, lạnh lùng nói: “Hữu dụng, để lại.” 
Lam Văn bị đả kích mạnh, hắn không phải vật phẩm a. Trầm Mặc nhìn Lam Văn đáng thương hề hề, sờ sờ đầu kẻ đang ngồi chồm hổm kia: “Ngươi rất lợi hại mà.” 
Trên mặt Lam Văn liền nở ra một đóa hoa thật lớn, cao hứng nói: “Đúng vậy sao, thiệt không vậy?” 
Vũ Bạch lập tức đen mặt. 
Trầm Mặc không chú ý tới biểu tình của Vũ Bạch, lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-tinh-dinh-lo-tru-de/204634/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.