Trầm Mặc im lặng nhìn Thước Sa bị đánh ngất xỉu: “Ngươi định làm gì với hắn?” 
Vũ Bạch cực kì nghiêm túc nói: “Vặt cánh.” 
Trầm Mặc sợ hãi kêu lên: “Cánh của hắn không phải có thể tự thu vào sao?” 
Vũ Bạch: “…Ngươi tính nấu món người chim à?” 
Trầm Mặc mồ hôi tuôn ra như suối, còn Lam Văn nhìn thấy đã không có gì nguy hiểm, bèn mon men tới gần: “Thiên sứ rất hiếm nha, hơn nữa bộ dạng hắn cũng không tồi, đem hắn bán đi phỏng chừng có thể kiếm được không ít tiền đó.” 
Trầm Mặc cùng Vũ Bạch đồng thời nhìn về phía Lam Văn, Lam Văn nở nụ cười vô sỉ: “Ta… ta chỉ nói… là nói…” 
Ánh mắt Vũ Bạch sáng lên, “Tốt.” 
Trầm Mặc kinh hãi, “Trong trò chơi sao có thể tùy tiện bán người?” 
Trên thực tế, chỉ có việc ngươi không thể tưởng tượng được, chứ chẳng có việc ngươi làm không được. Hai mắt Trầm Mặc đối với hai kẻ một tả một hữu kia bó tay không phát biểu ý kiến nữa. 
Một người chơi nữ đem Thước Sa bị còng tay đang hôn mê xách lên ước lượng, gật đầu, “Ngươi nói hắn là thiên sứ, vậy cánh của hắn đâu?” 
Vũ Bạch đẩy đẩy Thước Sa còn đang mơ mơ hồ hồ. 
“Hả?” Thước Sa mở to mắt, trước mắt mọi thứ vẫn rất mông lung, nhưng là… giống như có một đại mỹ nhân … 
Mắt Thước Sa sáng rực lên, tinh thần cũng tăng cao. 
Vũ Bạch chỉ nói vỏn vẹn một chứ: “Cánh.” 
Thước Sa lập tức không kịp phản ứng, à, là nói cánh của hắn không kịp phản ứng mới đúng, bất quá mỹ nhân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-tinh-dinh-lo-tru-de/204635/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.