Mặt trời tỏa ánh nắng ấm áp chiếu lên người Trầm Mặc, hắn tỉnh lại, cầm con dơi vẫn đang ngủ ngon lành trên mặt ra, loài dơi đáng lẽ phải sợ ánh nắng mặt trời chứ nhỉ?
“Lao xao” có tiếng người nói.
Nhưng chung quanh trừ hắn cùng dơi nhỏ trên tay thì đâu còn ai nữa, chẳng lẽ…
Trầm Mặc nắm cái cánh nhỏ của con dơi ra sức vung vẩy, con dơi bị hoảng sợ mà tỉnh lại, kêu ầm lên: “Đừng quay nữa, chóng mặt quá.”
Trầm Mặc im lặng, kinh hỉ nhìn con dơi.
Con dơi cũng đã tỉnh, hai mắt thật to thật tròn trông rất chi là vô tội nhìn lại hắn.
“Ngươi có thể nói?”
“Ta rốt cục có thể nói chuyện rồi.”
“Sao? Ngươi vốn không thể nói chuyện à?” Cũng đúng a, lúc nào cũng kêu chi chi loạn cả lên, nuôi được sủng vật có thể nói thực tốt, thực siêu cấp đáng yêu a.
Con dơi gật đầu gật đầu: “Ta vừa vào game, đã thành cái dạng này, ở trong sơn động đen ngòm đó không ra được, may mà gặp ngươi, bằng không ta tính sẽ không thèm chơi nữa.”
Trầm Mặc bắt lấy trọng điểm, vội hỏi: “Tiến vào game? Ngươi là người chơi?”
Con dơi gật đầu: “Tên trong game của ta là Lam Văn.”
Trầm Mặc bắt dơi nhỏ giơ lên cao, tiếp tục hỏi: “Ngươi không sợ ánh mặt trời?”
Con dơi nho nhỏ lắc đầu: “Không sợ, nhưng mà ta không thích ánh mặt trời, rất chói mắt.”
Trầm Mặc vui vẻ, nắm một bên cánh dơi: “Ta cũng không thích ánh mặt trời, ta ưa buổi tối.”
Con dơi bỗng toát ra màu phấn hồng thực xinh đẹp.
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-tinh-dinh-lo-tru-de/204633/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.