Trên đầu Trầm Mặc bốc lên cả đống sao nhỏ bay vòng vòng, lắc lắc đầu một cái, bình tĩnh nhìn xung quanh, phía trước là một cái sơn động, cửa động tối đen ngòm, cùng với tiếng gió thỉnh thoảng lại rít lên từng đợt, làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Trầm Mặc run rẩy.
Mở “hảo hữu” ra xem thử, tên Vũ Bạch vẫn đang phát sáng, nhưng khi hắn muốn cùng Vũ Bạch liên hệ, hệ thống lại báo y đang ở trong phó bản, không thể liên lạc với bên ngoài được.
*Phó bản: hay còn gọi “phụ bản”, là một bản đồ riêng biệt, thường vào đó để làm nhiệm vụ hoặc đánh boss kiếm đồ, mỗi ngày được vào một số lần nhất định, là một trong các nhiệm vụ hàng ngày phải thực hiện.
Yên lặng đóng lại bảng điều khiển, đường ra duy nhất chỉ có cái sơn động tối đen này, hít thật sâu một hơi, dũng cảm bước đầu tiên, lạnh quá, động này tại sao lại lạnh đến vậy a.
Đưa tay không thấy được năm ngón, cũng không biết đã đi xa được bao nhiêu, trong lòngTrầm Mặc có chút sợ hãi.
“Chi.”
Cái, cái gì…
Lạnh lạnh, mềm mềm, là vật sống.
Ô ô ô, cái gì ở cổ thế kia.
Thịt của hắn già lắm, dai lắm, không thể ăn đâu a.
Làm sao bây giờ, hắn thực muốn ngất quá, chỉ cần ngủ một giấc tỉnh lại là hắn đã ở địa phủ rồi. Chỉ là…
“A, đừng động nữa!” Trầm Mặc sợ tới cực điểm, ngược lại không thèm sợ nữa mà hét lớn.
“Xèo xèo.” Thứ gì đó trên cổ bỗng dưng lại nghe lời không nhúc nhích.
Trầm Mặc ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-tinh-dinh-lo-tru-de/204629/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.