Trầm Mặc vừa ra khỏi cửa động, khung bạn tốt vang lên tiếng buzz, hắn nhanh chóng mở ra xem. 
Vũ Bạch chỉ nói hai chữ: “Chờ ta.” 
…Chắc là phải ở tại chỗ chờ y thôi, dù sao, hắn cũng không biết nơi này là chỗ khỉ ho cò gáy nào. 
Trầm Mặc chờ ngay tại chỗ, chỉ trong chốc lát, bạch quang hiện lên, Vũ Bạch xuất hiện. 
Trầm Mặc cao hứng nhìn Vũ Bạch, nói: “Làm sao ngươi biết ta ở trong này?” 
Vũ Bạch khinh thường nhìn Trầm Mặc: “Truyền tống.” 
*Truyền tống: dùng để di chuyển đến một địa điểm tùy chọn ngay lập tức. 
Không biết vì cái gì, tâm tình Trầm Mặc đột nhiên lại rất tốt, đáp: “Vậy hả?” 
Vũ Bạch kỳ quái nhìn cái bọc nhỏ run run trong túi áo Trầm Mặc. 
Trầm Mặc theo tầm mắt Vũ Bạch nhìn đến cái túi áo của mình, cười nói, “A, cái này hả, ta ở trong sơn động phát hiện ra đó, là một con dơi thực đáng yêu.” 
Vũ Bạch: “…” 
Trầm Mặc: “Làm sao vậy? Ngươi muốn nhìn nó sao, nhưng nó sợ ánh sáng, chúng ta đến chỗ nào tối tối đã rồi hãy nhìn.” 
Vũ Bạch mở miệng, “Không cần.” 
Trầm Mặc đang cao hứng phấn chấn muốn chui ngay vào chỗ tối bỗng giật mình sửng sốt, tưởng là mình nghe lầm: “Cái gì?” 
Vũ Bạch nói, “Con dơi, bẩn.” 
“Không được.” Trầm Mặc có chút mất hứng Nhìn Vũ Bạch, “Là nó mang ta rời khỏi cái sơn động đáng sợ này đó.” 
Vũ Bạch mặt không chút thay đổi nhìn Trầm Mặc. 
Trầm Mặc không hiểu sao cảm thấy hơi sợ, nhưng vẫn kiên trì nói: “Không được.” 
Vũ Bạch vẫn cứ nhìn Trầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-tinh-dinh-lo-tru-de/204630/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.