Mỹ nhân rất là nguy hiểm, đặc biệt bên cạnh mỹ nhân còn có một tên mập mạp phụ trợ mỹ nhân thành một vở hài kịch. 
“Nè! Mỹ nhân, theo bổn đại gia đi, trang bị quần áo ta có thể mua cho cưng a~” Trầm Mặc cùng Vũ Bạch bị ngăn cản, một tên ăn mặc đầy vàng vừa thấy đã biết ngay là kẻ có tiền đang đứng trước mặt nói. 
Trầm Mặc đánh giá một thân quần áo vàng rực rỡ kia, nếu đều là vàng thật như hắn nói, thì nhất định sẽ vô cùng đáng giá nha. 
“Tên mập chết tiệt, nhìn cái gì hả?” 
“Ơ?” Vậy hắn không nhìn là được, lưng kẻ kia đeo một thanh đại đao, chắc là võ sĩ nhân tộc rồi. 
“Tên mập chết tiệt, không thấy bổn đại gia đang tán gái à? Còn không mau cút ngay cho ta.” 
Nguyên lai đứng xem cuộc vui cũng không được, Trầm Mặc đang muốn tránh sang một bên, dù sao hắn đúng là mập mạp, chỉ cần tránh ra sẽ chẳng gặp phải phiền toái gì, vậy tại sao lại không tránh ra chứ. 
Đi đi, cơ mà đi không được. 
Quay đầu lại, chẳng biết góc áo đã bị kéo từ lúc nào. 
Vũ Bạch lạnh lùng nhìn Trầm Mặc, Trầm Mặc lập tức chột dạ, rón rén quay lại đứng bên cạnh y. 
Vũ Bạch tâm tình tốt hơn một tí, sờ sờ đầu Trầm Mặc, thực ngoan. 
Trầm Mặc thẹn thùng, lão tử không phải sủng vật, đừng có sờ nữa. 
“Ngươi, các ngươi là loại quan hệ này hả?” Võ sĩ há hốc miệng, lại phun ra một câu làm cho Trầm Mặc nghĩ muốn té xỉu ngay tại chỗ: “Mỹ nhân, cưng đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-tinh-dinh-lo-tru-de/204628/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.