Lý Vân Đình bị nụ cười của Lăng Viễn nháy mắt đoạt đi hô hấp.
“Em nghiêm túc?” Lý Vân Đình quả thực không dám tin.
Lần này Lăng Viễn không dùng ngôn ngữ trả lời anh, mà là trực tiếp nhón mũi chân nhẹ ấn lên môi đối phương một nụ hôn.
Cái hôn nhẹ khẽ tựa tơ này còn hơn hết thảy thần dược chữa thương thế gian, nháy mắt xua tan mọi đau đớn của Lý Vân Đình, tâm tình mới đầu nhiễu loạn cũng trở nên vô cùng bình tĩnh.
Lý Vân Đình lại lần nữa khôi phục thành chính mình, con người luôn nắm giữ mọi thứ trong tay kia.
“Tay anh không tiện,” Anh câu khóe miệng, “Rất nhiều chuyện em phải tự mình làm.”
Lý Vân Đình dùng cái tay còn nguyên vẹn kia dẫn dắt Lăng Viễn, mang cậu đi về phía giường.
“Tự cởi,” thanh âm Lý Vân Đình vô cùng ôn nhu, giọng điệu lại không cho phép xen vào.
Lăng Viễn chỉ do dự hai giây, liền thuận theo cởi nút áo.
Từ một khắc Lăng Viễn động thủ đó, Lý Vân Đình liền buông tay đối phương thối lui từng bước một về phía sau.
Đang là đầu hạ, nhiệt độ không khí đã khá cao, Lăng Viễn mặc không nhiều lắm, chờ cậu cởi ra mảnh vải che cuối cùng trên người, Lý Vân Đình đã lui đến chiếc ghế đặt bên tường ngồi ngay ngắn.
Thân thể trần trụi hoàn mỹ của Lăng Viễn cứ thế hoàn toàn bày ra trước mặt Lý Vân Đình.
Lý Vân Đình chằm chằm nhìn thẳng khối thân thể thanh xuân trước mặt, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật trân quý. Lăng Viễn cũng thản nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-hai-tac-vuong-dich-nam-nhan/1290049/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.