Lăng Viễn lần đầu tiên có cảm giác tiếng chuông cửa này dễ nghe như thế, thừa dịp Tiêu Trấn phân thần, cậu dùng toàn lực đẩy hắn ra, nhào qua mở cửa.
Lý Vân Đình bị động tác mở cửa nhanh chóng lại còn không ngừng thở gấp của Lăng Viễn dọa sợ, lập tức cảnh giác nhìn quét trong nhà một vòng, thấy vật dụng đổ trái ngã phải và một đống hỗn độn khắp nơi, đầu sỏ gây tội đang đứng cách đó không xa vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm mình.
“Mẹ kiếp,” Lý Vân Đình lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, vượt qua Lăng Viễn xông về phía Tiêu Trấn.
“Khoan!” Lăng Viễn phản ứng lại vội vàng xoay người kéo lấy cánh tay Lý Vân Đình, Lý Vân Đình là một cảnh sát, Tiêu Trấn dù có lợi hại cũng chỉ là một sinh viên, không thể nào là đối thủ của anh ta, Lăng Viễn không muốn thấy Tiêu Trấn bị đánh, lại càng không muốn Lý Vân Đình vì đánh người mà dẫn tới phiền toái.
Đánh nhau trong hiện thực, cũng không đơn giản như bắn chìm một chiếc thuyền trong game, mù một mắt, bị người vây xem trong chốc lát là xong.
“Em còn che chở cậu ta làm gì?” Lý Vân Đình thấy Lăng Viễn ngăn cản mình, buồn bực, “Nếu không phải tôi tới tìm em, em còn định nhập viện lần nữa phải không?”
“Tôi…” Lăng Viễn nhanh chóng tổ chức đối sách trong đầu, “Tôi là đang che chở anh, nghề nghiệp của anh có thể tùy tiện đánh người sao? Bị khiếu nại thì làm sao đây? Tôi không muốn anh có việc.”
Lăng Viễn tận lực dùng giọng điệu thân thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-hai-tac-vuong-dich-nam-nhan/1290047/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.