Lăng Viễn không biết màn hình tối đen bao lâu, khi ánh sáng lại lần nữa khôi phục, bản thân đã ở một địa phương xa lạ, Tát Cổ Tư đang đứng trước mặt cậu, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn cậu.
“Đây là chỗ nào?”
“Điện trọng sinh, sau khi nhân vật tử vong đều được đưa tới nơi này.”
Lăng Viễn nghĩ đến vụ trừng phạt tử vong, vội kiểm tra một cái, quả nhiên, tiền và vật phẩm tùy thân đều bị mất sạch, quần áo trên người cũng biến thành vải rách, thanh chủy thủ tinh xảo Lăng Viễn đặc biệt rèn nên dùng để phòng thân chẳng thấy đâu nữa, thay vào đó là một nhánh cây khô quắt.
Toàn thân cao thấp ngoại trừ con bạch tuộc Tát Cổ Tư tặng còn móc chặt lấy cổ cậu ra, Lăng Viễn lúc này thoạt nhìn rất giống một người sống sót được cứu sau tai nạn trên biển.
Tình huống Tát Cổ Tư cũng không tốt hơn Lăng Viễn chỗ nào, thân trên cơ hồ để trần, lộ ra cơ bắp ngăm đen tinh tráng, chú anh vũ trên đầu vai anh đang cao ngạo rỉa lông.
“May là trước khi xuất phát không quên gửi phần lớn tiền vào ngân hàng, không thì thật sự thành kẻ bần cùng rồi,” Lăng Viễn huơ huơ nhánh cây trong tay tự giễu.
“May là tiền của tôi đều ở chỗ cậu, tôi xưa nay không có thói quen giữ tiền,” Tát Cổ Tư không biết nhớ tới cái gì, ngược lại vui vẻ lên, “Chúng ta bị tẩy trắng, tên bạn cũ của cậu lần này giàu to rồi.”
Lăng Viễn ngẫm lại một thuyền hải tặc đó, người người tiền thưởng (ý nói giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-hai-tac-vuong-dich-nam-nhan/1290046/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.