Kiều Dĩ Hàng đưa lưng về phía phòng tắm, nhắm mắt lắng nghe động tĩnh trong đó.
Trương Tri luôn tắm rất nhanh, không bao lâu đã nghe tiếng dép lê đi ra, mùi hương quen thuộc xông vào mũi. Nói cũng kỳ, rõ ràng cùng một loại sữa tắm, dùng trên người Trương Tri sao lại thơm hơn trên người hắn? Chẳng lẽ vì hắn tắm lâu?
Mùi thơm ngày càng nồng. Rất nhanh, phần đệm bên cạnh trũng xuống, sau đó là tiếng nhai nhóp nhép.
…
Hắn dám ăn một mình.
Kiều Dĩ Hàng bĩu môi.
“Ngủ chưa?“ Trương Tri cúi đầu, cách tai hắn chừng bảy tám ly hỏi nhỏ.
Kiều Dĩ Hàng thầm trả lời: “Ngủ rồi, ngủ rồi. Thế nên đừng gây tiếng ồn bằng việc ăn nữa đi.“
Trương Tri tiếp tục ăn.
Nằm mãi một tư thế, Kiều Dĩ Hàng cảm thấy đùi trái tê dại, chỗ đau ở gáy cũng nhức, liền làm bộ ngủ mơ xoay người lại, ngửa mặt lên.
Trên môi đột ngột truyền đến cảm giác mát lạnh.
Kiều Dĩ Hàng nhịn hết nổi, làm bộ tỉnh, đập vào mắt là ý cười trong mắt Trương Tri.
Trương Tri rụt tay về, nhét nho vào miệng, vừa nhấm nháp vừa nói: “Ăn khuya dễ béo. Anh cố nhịn nhé.“
Kiều Dĩ Hàng ngoài cười trong không cười: “Người không nhịn nổi là cậu mới đúng chứ?“
Trương Tri không đáp, sau khi nhả vỏ ra lại lấy một quả nữa chạm nhẹ vào môi Kiều Dĩ Hàng rồi bỏ vào miệng mình.
….
Coi miệng hắn như gia vị sao? Chấm chấm rồi mới ăn?
Kiều Dĩ Hàng oán hận trừng Trương Tri: “Còn chưa ngủ sao?“
“Ăn xong rồi ngủ.“ Trương Tri không nháo nữa, nhét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289781/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.