Không nghĩ tới rằng một cái quán thú cưng nho nhỏ lại là một nơi tàng long ngọa hổ.
Ông chủ quán này từng là một nhà thiết kế có danh tiếng nhất thời trong làng giải trí, hắn cũng là nhất thời ngứa nghề giúp Lô Vượng Đạt.
Ít ỏi mấy kéo, nhìn như tùy tay trảo lộng vài cái, liền khiến đầu tóc bay rối kia của Lô Vượng Đạt tạo thành nhẹ nhàng khoan khoái cùng cảm thụ thị giác hoàn toàn mới.
Ông chủ quán bỏ xuống kính mắt của Lô Vượng Đạt “Đôi mắt rất to, rất đẹp, không nên bị gọng kính hạn chế.” Từ túi áo xuất ra một bộ kính sát tròng đeo cho Lô Vượng Đạt.
Sau đó Đinh Linh Linh lấy quần áo từ trong cửa hàng nhà mình tới, Lô Vượng Đạt làm cho người ta có một loại cảm giác thay xương đổi thịt.
Lô Vượng Đạt không thuộc loại xinh đẹp hoặc nhân, trên khuôn mặt búp bê non nớt nếu không nhìn kỹ còn không biết hắn thế nhưng còn có má lúm đồng tiền nhỏ, lông mi lược hiển thưa thớt, mũi cũng không thẳng lắm, màu môi hơi nhạt, những thứ này hợp lại làm một khiến người ta có cảm giác vô thần.
May mà Lô Vượng Đạt có một đôi mắt to thanh trạc sáng ngời, tựa như bảo thạch ngâm trong dòng suối trong vắt, làm cho người ta không khỏi thật sâu nhìn vào hình ảnh phản chiếu của bản thân hiện ra trong đôi mắt kia.
Sau khi trải qua ông chủ quán lấy thừa bù thiếu, hiện tại Lô Vượng Đạt hơn thêm một cỗ linh khí.
Gió nhẹ thổi qua mái tóc của hắn, tia nắng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dao-moi-thoi-dich/1289472/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.