Chương trước
Chương sau
Không nghĩ tới rằng một cái quán thú cưng nho nhỏ lại là một nơi tàng long ngọa hổ.
Ông chủ quán này từng là một nhà thiết kế có danh tiếng nhất thời trong làng giải trí, hắn cũng là nhất thời ngứa nghề giúp Lô Vượng Đạt.
Ít ỏi mấy kéo, nhìn như tùy tay trảo lộng vài cái, liền khiến đầu tóc bay rối kia của Lô Vượng Đạt tạo thành nhẹ nhàng khoan khoái cùng cảm thụ thị giác hoàn toàn mới.
Ông chủ quán bỏ xuống kính mắt của Lô Vượng Đạt “Đôi mắt rất to, rất đẹp, không nên bị gọng kính hạn chế.” Từ túi áo xuất ra một bộ kính sát tròng đeo cho Lô Vượng Đạt.
Sau đó Đinh Linh Linh lấy quần áo từ trong cửa hàng nhà mình tới, Lô Vượng Đạt làm cho người ta có một loại cảm giác thay xương đổi thịt.
Lô Vượng Đạt không thuộc loại xinh đẹp hoặc nhân, trên khuôn mặt búp bê non nớt nếu không nhìn kỹ còn không biết hắn thế nhưng còn có má lúm đồng tiền nhỏ, lông mi lược hiển thưa thớt, mũi cũng không thẳng lắm, màu môi hơi nhạt, những thứ này hợp lại làm một khiến người ta có cảm giác vô thần.
May mà Lô Vượng Đạt có một đôi mắt to thanh trạc sáng ngời, tựa như bảo thạch ngâm trong dòng suối trong vắt, làm cho người ta không khỏi thật sâu nhìn vào hình ảnh phản chiếu của bản thân hiện ra trong đôi mắt kia.
Sau khi trải qua ông chủ quán lấy thừa bù thiếu, hiện tại Lô Vượng Đạt hơn thêm một cỗ linh khí.
Gió nhẹ thổi qua mái tóc của hắn, tia nắng mặt trời nhảy nhót trên đầu, đôi mắt mờ mịt chớp chớp nhìn đoàn người bên cạnh đang kinh hỉ, theo thói quen đẩy mắt kính lên để giấu mình vô thố, nhếch miệng muốn nói lại thôi.
Một bộ mờ mịt vô thố như vậy nhất thời khơi dậy ý muốn bảo hộ của không ít người.
Đinh Linh Linh không biết từ nơi nào tìm ra một đôi tai mèo cho hắn đội, nhất thời khiến hình ảnh tiểu hồ ly trong trò chơi càng thêm rõ ràng, manh nha manh nha.
“Rất đáng yêu.” Đinh Linh Linh ôm Lô Vượng Đạt, không ngừng dùng mặt cọ cọ mặt hắn.
Lô Vượng Đạt không biết nên bày ra cái biểu tình gì, đều đã hai mươi bốn tuổi thế nhưng bị một cô nhóc mười sáu tuổi nói đáng yêu.
Hình tượng ok, kế tiếp chính là trọng đầu hí truy phu kịch nha. (kịch có giọng hát và điệu bộ rất nặng)
Đinh Linh Linh thành thật dạy “Truy phu cũng không ngoài mấy chiêu này” Vươn một ngón tay lắc lắc “Chiêu thứ nhất, thanh mai trúc mã, lâu ngày sinh tình.”
“Hả?” Lô Vượng Đạt dừng lại tay ghi chép, sửng sốt nhìn Đinh Linh Linh.
Đinh Linh Linh hoàn toàn đắm chìm trong thuyết giáo “Chiêu này quý ở chỗ không đánh mà thắng, có thể nước chảy thành sông.” Nói xong lại bất đắc dĩ thở dài “Nhưng khuyết điểm chính là không tốn tới tám năm mười năm là không được.”
Lô Vượng Đạt:“……”
Liệp Vương xích lại gần Lô Vượng Đạt, nói:“Thanh mai trúc mã tình, ý là lưỡng tiểu vô sai(1). Có phải hay không là loại nghĩ muốn yêu sớm, lại phát hiện đã muốn trưởng thành rất nhiều năm.”
Lô Vượng Đạt:“……”
“Chúng ta hiện tại phải chính là binh quý thần tốc, cho nên chiêu này không thích hợp.” Đinh Linh Linh ra kết luận “Đệ nhị chiêu liền đặc biệt thích hợp với tình huống hiện tại của ngươi.”
“Cái gì?” Lô Vượng Đạt lòng tràn đầy chờ mong.
Đinh Linh Linh dùng sức nắm chặt tay “Bá vương cường thượng cung.”
“Phốc ” Lô Vượng Đạt một miệng trà văng lên n xa.
Liệp Vương vỗ vỗ lưng Lô Vượng Đạt “Em gái à, cậu ấy làm sao mà có đủ ngạnh kiện để làm bá vương, nói cậu ấy là cung cũng không sai nhiều lắm đâu?”
Đinh Linh Linh trừng Liệp Vương “Anh đừng ngắt lời được không.”
Liệp Vương nhún nhún vai.
“Ngạnh kiện không đủ thì bổ sung thêm phần nhuyễn kiện.” Đinh Linh Linh nói xong còn có điểm ngượng ngùng.
“Cái gì nhuyễn kiện?” Lô Vượng Đạt không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Tỷ như……” Đinh Linh Linh không được tự nhiên nhìn trời “Thêm chút…… Tình thú dược phẩm và vân vân.”
Đinh Linh Linh nhất thời nghênh đón hai song nhãn khinh thường, Liệp Vương lại lên án mạnh mẽ em gái mình “Em à, không nghĩ tới em một bộ hảo mi hảo mạo mà lại là dạng người này, anh trai thật rất đau lòng.”
“Ừ.” Lô Vượng Đạt phụ họa.
“Em sao có thể nghĩ ra cái chiêu vừa thâm hiểm vừa xấu xa bỉ ổi như thế?” Liệp Vương đau lòng mà đánh một tay lên đùi.
Lô Vượng Đạt đau đến nước mắt đều trút ra như bão “Sao anh lại không đánh chính anh chứ?”
Liệp Vương rất đương nhiên “Tôi lại không tự ngược.”
Lô Vượng Đạt:“……”
Đinh Linh Linh lúc xét lại cũng thấy mình có phần xấu xa, chỉ thấy Liệp Vương xích lại đây “Em gái thân yêu à, thuốc nội hiệu quả hơn hay thuốc ngoại hiệu quả hơn?”
Đinh Linh Linh đầu óc đang trong trạng thái tự kiểm nên không phản ứng lại được “Cái gì?”
“Tình thú dược phẩm.”
“……”
Đinh Linh Linh đá văng Liệp Vương đã bị mình cấu véo đến mức hồng ấn đan xen, ngồi bên người Lô Vượng Đạt “Một không thành, hai không được” Cắn răng một cái, nảy sinh ý nghĩ ác độc “Xem ra chỉ có thể ra đệ tam chiêu.”
“Cái gì?”
“Một khóc hai nháo ba treo cổ.” Đinh Linh Linh vẻ mặt âm lãnh.
Lô Vượng Đạt:“……”
“Cậu không biết đâu, chiêu này làm cho biết bao cân quắc tu mi(2) phải khom lưng tẫn dụng đó.”
Nữ tử dùng chiêu này Lô Vượng Đạt có thể lý giải, nam nhân cũng một khóc hai nháo ba thắt cổ hay sao? “Tỷ như có ai?”
“Mạnh Khương Nữ(3).”
“Ừm. Vị này đích thật là khóc khủng, nhưng vấn đề là do lão công nhà người ta chết mới khóc thành như vậy. Nếu tôi khóc thành như vậy, cam đoan Huyết Đồng trực tiếp đem tôi chôn dưới chân tường thành.”
“Liễu Qúy Nguyệt.” (4)
“Ừ. Vị này cũng đích xác đủ nháo, bị Tô Thức gọi là sư tử Hà Đông hống, nhưng vấn đề là từ trước đều chỉ có Huyết Đồng rống ta thôi.”
“Sùng Trinh(5).”
“Ừm. Cái cây cổ thụ nghiêng vẹo kia cũng nhờ Sùng Trinh mà thành danh, nhưng nếu tôi dùng chiêu này, phỏng chừng Huyết Đồng sẽ rất thích ý giúp tôi tìm một cái cây càng nổi danh hơn.”
Đinh Linh Linh kéo chặt áo Lô Vượng Đạt “Cậu đây là đang ép tôi ra tuyệt chiêu.”
“Cái gì tuyệt chiêu?”
“Tử triền lạn đả(6).”
“……” Cùng một khóc hai nháo ba thắt cổ có gì khác nhau sao?
Cùng Đinh Linh Linh bọn họ hẹn xong thời gian, Lô Vượng Đạt lên trò chơi, vốn tưởng rằng Huyết Đồng đang sinh khí sẽ không online, không nghĩ rằng sớm đã tới rồi.
“Huyết Đồng.” Lô Vượng Đạt sợ hãi gọi.
Huyết Đồng – Tình Hỏa biết hắn đến đây, cũng vẫn không để ý tới hắn, quay đầu nhìn hoa cỏ trong vườn.
Lô Vượng Đạt vẫn duy trì tư thái tiểu hồ ly, tựa như sâu mà chậm rãi nhúc nhích hướng bên chân Huyết Đồng – Tình Hỏa, thi hành chính sách tử triền lạn đả “Huyết Đồng, ta sai lầm rồi, ta không nên dối gạt ngươi.”
Huyết Đồng – Tình Hỏa trầm giọng “Không muốn biến yêu nhân, cách ta xa một chút.”
Lô Vượng Đạt nhất thời cảm thấy lòng đầy chua xót, bởi vì Huyết Đồng chưa từng đối xử với hắn như vậy, cho dù có giận đến mấy cũng chỉ đánh hắn mấy cái, nhưng cũng sẽ không nói chuyện bằng giọng lạnh như băng với hắn như thế.
Lô Vượng Đạt hủy bỏ trạng thái hồ ly, khôi phục hình người “Ngay từ đầu ta không phải cố ý muốn gạt ngươi, Ly Sa bị phong ấn mấy trăm năm, nàng muốn ra ngoài xem xét mới dùng phụ thân thuật lên người ta. Ta cũng không muốn dùng thân phận nhân yêu lừa bất luận kẻ nào. Sau lại gặp ngươi, chậm rãi phát hiện chính mình thích ngươi, nhưng ngươi lại dùng ánh mắt của một nam nhân nhìn nữ nhân với ta, ta đã từng muốn nói cho ngươi, chính là lại sợ ngươi……” Một giọt nước mắt dừng ở trên tay chỗ góc áo lộn xộn.
“Cho nên ngươi tính vẫn tiếp tục lừa tiếp, còn tìm một nữ nhân tới……” Huyết Đồng – Tình Hỏa căm tức quay đầu rống hắn, nhưng khi nhìn thấy Lô Vượng Đạt nước mắt tràn ngập ở hốc mắt, mắt to đỏ bừng trong suốt nhìn hắn, đỉnh đầu một đôi tai hồ ly màu xích hoàng cụp xuống, trên khuôn mặt tròn tròn là hai hàng nước mắt, miệng run run cắn chặt, một bộ tiểu yêu hồ điềm đạm đáng yêu, tiếng hô dừng lại rồi im bặt.
Bởi vì bộ dáng này của Lô Vượng Đạt vừa lúc trạc trúng tử huyệt của Huyết Đồng – Tình Hỏa.
Huyết Đồng – Tình Hỏa đối động vật đáng yêu là tối không có biện pháp, những nghĩ tới hắn lừa gạt mình, lại buộc bản thân không nhìn hắn nữa, chỉ đành lấy tay áo lung tung xoa mặt cho hắn “Một đại nam nhân, khóc cái gì mà khóc.” Xoay người liền hướng ngoài cung đi tới.
Tuy rằng ngữ khí vẫn hung dữ lắm, nhưng đã không phải là rống.
Đinh Linh Linh nói nhất định phải làm cho Huyết Đồng – Tình Hỏa quen bộ dáng của hắn, nên không thể biến thành tiểu hồ ly, vì thế Lô Vượng Đạt tự mình lau nước mắt, lẽo đẽo ở phía sau Huyết Đồng – Tình Hỏa.
Ngoài hoàng cung, Đinh Linh Linh, Liệp Vương, Bạo Hùng, Ngắt Hạnh Đầu Tường, Muốn Chết Không Dám Nói, liền ngay cả hai huynh đệ Đừng Đối Ta Đạn Cầm cũng ở.
Nhìn thấy Lô Vượng Đạt đi theo sau Huyết Đồng – Tình Hỏa, Đinh Linh Linh phát ra một trận thét chói tai “A Tiểu Đạt hảo đáng yêu, hảo đáng yêu.” Liền chạy tới cọ cọ mặt.
Huyết Đồng – Tình Hỏa đánh chết cũng không thừa nhận mình khi thấy Đinh Linh Linh ôm người này có điểm bực bội.
Nhưng không thể phủ nhận bộ dáng Lô Vượng Đạt thật sự thực thích hợp yêu hồ, không phải xinh đẹp hoặc là yêu mị, mà manh như trong tranh chibi, làm cho người ta muốn ôm vào trong ngực cọ cọ.
“Hảo dạng nha, Lô Vượng Đạt” Bạo Hùng là một thô nhân, tiến lên vỗ lưng Lô Vượng Đạt một cái, thiếu chút nữa thì đem Lô Vượng Đạt vỗ cho đau sốc hông “Không hổ là quý nhân của ta. Ngươi yên tâm, Thiên Vương bang sẽ dốc toàn bộ lực lượng hỗ trợ ngươi hoàn thành nhiệm vụ.”
“Cái gì?” Trừ bỏ Liệp Vương, bọn Xin Theo Ta Đàm Tiền vài tên đều sửng sốt “Hắn là Lô Vượng Đạt?”
Đinh Linh Linh quay đầu lại hướng bọn họ gật đầu “Đúng vậy, đây mới là bộ dáng chân chính của Tiểu Đạt.”
Lô Vượng Đạt hướng Muốn Chết Không Dám Nói vẫn bị vây trong trạng thái không dám tin đi đến, từ trong không gian đai lưng xuất ra vài quả trứng “Ở chỗ Elmadag làm hại ngươi uổng mạng, ngươi chọn trong mấy quả trứng này một cái đi, coi như ta bồi thường ngươi ”
“Đám này là trứng gì thế?” Muốn Chết Không Dám Nói nhất thời lên tinh thần.
“Tọa kỵ đản.” Lô Vượng Đạt thực khẳng định nói cho hắn “Những cái kia ta không biết thế nào, nhưng ở trong này tuyệt đối có hài cốt chiến mã của nam tước.”
“Thật sự!” Trừ bỏ bọn Xin Theo Ta Đàm Tiền, tất cả mọi người đều thực trông mà thèm.
Tọa kỵ đản vạn kim khó cầu a!
Muốn Chết Không Dám Nói nhìn mấy quả trứng trước mắt mà kích động đến nói năng lộn xộn, nhìn hết cái này tới cái kia, cuối cùng quyết định lựa chọn cái kia, khẩn cấp liền cắn đứt ngón tay, đem huyết tích ở trên trứng.
Vỏ trứng rạn nứt ra, quang mang chói mắt tràn ra làm cho người ta nhìn không ra được cái gì.
Khi bạch quang nhạt dần, giữa bọn họ nhiều thêm một vị u linh phu nhân.
“Là Angelia.” Lô Vượng Đạt nói.
Muốn Chết Không Dám Nói 囧 囧 “Ngươi cảm thấy ta nên cưỡi bộ phận nào trên người nàng xuất môn, mới không bị các bộ ngành liên quan lấy tội danh lưu manh bắt giữ?”
“……”
— Chú thích:
(1) Lưỡng tiểu vô sai 兩小無猜: Ý nói là thanh mai trúc mã, nam nữ lúc nhỏ chơi cùng nhau thì vô tư vô lự không có nghi ngờ lẫn nhau
(2) Cân quắc tu mi 巾帼须眉 Cân quắc: nữ tử; tu mi: nam tử. Danh xưng cho nữ tử mà có khí khái bậc trượng phu. Ở đây chỉ là nói cả nam lẫn nữ mà thôi.
(3) Mạnh Khương Nữ: Hay còn gọi là nàng Mạnh Khương là 1 nhân vật trong truyện “ Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành”. Vì chồng nàng bị chôn vùi trong trường thành nên nàng khóc ba ngày ba đêm, cuốn trôi đoạn trường thành đã đè lấp xác chồng nàng.
(4) Liễu Qúy Nguyệt: Liễu Thị, người đàn bà đanh đá chua ngoa bị Tô Thức gọi là “ Sư Tử Hà Đông hống”
(5) Sùng Trinh: Vua Sùng Trinh, mất nước nên thắt cổ trên cây hòe
(6) Tử triền lạn đả: 死缠烂打: Chỉ một người không ngừng dây dưa với người khác chỉ để làm chuyện nào đó
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.