Chương trước
Chương sau
Doãn Thịnh Sâm tóm chặt áo Lô Vượng Đạt kéo vào toilet nữ, chỉ vào cô béo bởi vì hai người bọn họ đột nhiên đi vào mà suýt bôi soi môi lên tận mũi, rất lãnh tĩnh hỏi:“Cùng với phao bơi ba vòng so sánh, cô ta càng giống phụ nữ hơn, đúng không?”
Cô béo:“……”
Lô Vượng Đạt tuy rằng sợ hãi, nhưng liều chết cũng phải gật đầu.
“Thế nào?” Doãn Thịnh Sâm khẽ hất mi nhãn nhìn nom rất được nha, một tay chống ở trên bồn rửa tay, một tay đút vào trong túi quần, đôi chân dài xuyên một chiếc quần tây trang màu xám bạc, chân này vắt chéo lên chân kia, ba cái nút áo sơ mi được bung ra, để lộ ra bộ ngực dày rộng phong quang vô hạn.
Doãn Thịnh Sâm như vậy có loại quyến rũ gian tà nói không nên lời, nhưng khí thế lại hết sức bức người, làm người ta không dám nhìn gần, nhưng lại khó nhịn bị hắn hấp dẫn.
Lô Vượng Đạt không dám nhìn Doãn Thịnh Sâm, khẩn trương đến mức lắp bắp “Cái kia…… Cái kia…… Này……”
Doãn Thịnh Sâm cũng không sốt ruột, biểu hiện ra là siêu hồ tầm thường(1) kiên nhẫn chờ Lô Vượng Đạt.
Lúc này cửa toilet lại mở, một vị thiếu phụ đi đến, ngẩng đầu nhìn thấy Doãn Thịnh Sâm, đầu tiên là sửng sốt, sau cuống quít xin lỗi nói đi nhầm toilet, vội vàng chạy ra ngoài.
Lô Vượng Đạt nhất thời có lý do “Anh xem, không phải một mình tôi có loại phản ứng này đâu.”
Doãn Thịnh Sâm sắc mặt trầm xuống “Cậu câm miệng, bà ấy có phản ứng này bởi vì bà ấy nghĩ đây là toilet nam.”
Lô Vượng Đạt vẻ mặt không tin anh chờ xem.
Thiếu phụ sau khi nghĩ rằng mình đi nhầm toilet thì thực tự nhiên xoay người tiến vào cửa toilet đối diện, nhưng mới vừa mở cửa thì thấy một nam nhân bụng phệ đang đóng vòi nước lại.
Hai người ngây ngốc đối mắt sau ba giây đồng hồ, thiếu phụ “Phanh” đóng chặt cửa, sau đó thực mạc danh kỳ diệu đẩy ra cửa toilet nữ, nhìn chằm chằm Doãn Thịnh Sâm vài lần, lại quay lại nhìn nam nhân trung niên bụng phệ ở toilet nam lần nữa.
Cuối cùng thiếu phụ chỉ vào nam nhân trung niên cho ra một cái kết luận “So sánh ra thì ông giống nam nhân một chút a.”
Nam nhân sửng sốt sau một giây “…… Cám ơn.”
“Nhưng mà” Thiếu phụ còn có phần bổ sung “Cho dù ông không thể phong niệu tam xích, ông cũng đừng để vô phong tẫn thấp hài(2) nha.” Nói xong bước đi.
“……” Nam nhân thương tâm muốn chết, rất có dự định đem mình chết chìm trong bồn cầu.
Khi Doãn Thịnh Sâm cùng Lô Vượng Đạt lần thứ ba nhìn thấy thiếu phụ kia, thiếu phụ một thân nghiêm nghị chính khí chỉ vào Doãn Thịnh Sâm cùng Lô Vượng Đạt “Các cô có biết ‘Xuân ca’(3) giả dạng thực dễ dàng làm cho người ta nghĩ rằng đi nhầm toilet hay không, thỉnh chú ý ảnh hưởng.”
Nói xong thực tự nhiên ở trong ánh mắt 囧 của bọn họ đi vào gian bên, sau một hồi thể khí bộc phá thanh ( đi ị nên phát ra tiếng ạ),Lô Vượng Đạt liền thấy một con thiêu thân đúng lúc lao về phía gian bên, đột nhiên tìm không thấy phương hướng, vựng vựng hồ hồ liền rớt xuống.
May mắn có vách ngăn ngăn cách, bọn họ không bị thể khí kia độc hại đến.
Lô Vượng Đạt chỉa chỉa gian bên có người “Sự thật chứng minh, phản ứng ngay lúc đó của tôi không phải không có đạo lý.”
Doãn Thịnh Sâm thực tự nhiên liền nâng tay gõ đầu Lô Vượng Đạt một cái, động tác cứ như vậy tự nhiên, cứ như vậy thuận tay, cảm giác tựa như cùng con tiểu hồ ly kia giống nhau.
Lại nhìn nam tử đối diện ôm đầu, hai mắt nước mắt lưng tròng cùng ánh mắt ủy khuất, cùng con tiểu hồ ly trong trò chơi kia thực giống nhau như đúc, nhất thời khiến Doãn Thịnh Sâm kinh ngạc.
“Cậu là Lô Vượng Đạt?” Doãn Thịnh Sâm thử hỏi.
Lô Vượng Đạt nhất thời thần kinh toàn thân buộc chặt “Không đúng không đúng……” Ôm đầu chật vật chạy thoát.
Doãn Thịnh Sâm sâu kín nhìn cánh cửa đã đóng kia, chậm rãi xoay người đối mặt gương, nói:“Cái phao bơi ba vòng này sao còn chưa có ai tới lấy.”
Cô béo: “……” Khoan diện điều lệ, cô đeo phao bơi ba vòng thì có chọc tới ai đâu.
Lô Vượng Đạt chạy trốn về nhà hàng, hoang mang lo sợ “Đến đây…… Đến đây…… Đến đây……”
“Cái gì đến đây?” Đinh Linh Linh cùng Liệp Vương hỏi.
“Huyết…… Huyết Đồng” Lô Vượng Đạt tựa như kẻ chết đuối giữa dòng tóm được một cọng rơm, nắm chặt tay Đinh Linh Linh “Tôi…… Vừa rồi…… Nhìn thấy hắn.”
Đinh Linh Linh vừa định hỏi ở nơi nào, chỉ thấy một vị nam sĩ tuấn lãng hào phóng từ cửa nhà hàng đi đến, không biết đang hỏi phục vụ sinh cái gì.
Đinh Linh Linh đang bưng mặt, đè thấp tiếng kinh hô “Oa, là Huyết Đồng, bộ dáng so với trong trò chơi càng chân thật hơn.”
“Vô nghĩa.” Liệp Vương khẽ nhấc chân đem muội muội đá ra “Mau đi qua đấy đi, đừng để hắn thấy em cùng bọn anh ở một chỗ.”
“Cố lên.” Lô Vượng Đạt cổ vũ cho Đinh Linh Linh.
“Ừ.” Đinh Linh Linh hít sâu một hơi, nâng nâng bộ ngực sau một đêm đã bành trướng tới kinh khủng, tự tin tràn đầy hướng Doãn Thịnh Sâm gọi “Huyết Đồng, nơi này.”
Doãn Thịnh Sâm theo tiếng nhìn lại, một cái lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp trên mặt đất, chỉ vào Đinh Linh Linh, hỏi phục vụ sinh “Một đầu băng vải thế này là thứ sinh vật gì thế?”
Phục vụ sinh:“……”
Đinh Linh Linh:“……”
“Tôi muốn tới cục vệ sinh để kiện các anh, trong quán thế nhưng lại có sinh vật bất minh.” Doãn Thịnh Sâm thực tức giận.
Phục vụ sinh suy nghĩ, nói “Phỏng chừng cục vệ sinh cũng sẽ mặc kệ.”
“Vậy ngành nào phụ trách?”
“Cục hàng không. Hẳn là do bọn họ không cẩn thận từ ngoài vũ trụ mang về đây.”
“……”
Đinh Linh Linh không nhìn Doãn Thịnh Sâm lùi bước, nhiệt tình lôi kéo hắn đặt tới vị trí đã định trước.
“Lô…… Vượng Đạt?” Doãn Thịnh Sâm khó có thể tin.
“A…… Ừm.” Đinh Linh Linh tuy rằng cũng khẩn trương, nhưng vì bộ mặt đều bị băng vải, cho nên không ai thấy cô khẩn trương cả.
Hết thảy phát triển như kế hoạch của bọn Lô Vượng Đạt, Đinh Linh Linh nhiệt tình cùng hay nói hoàn toàn làm chủ bữa tiệc, làm cho Doãn Thịnh Sâm có miệng cũng nói không nên lời, một hồi hai hồi sau cũng rất tự giác câm miệng nghe cô bé độc thoại.
Không khí coi như hài hòa.
Nhưng Đinh Linh Linh càng nói càng kích động, từ rung đùi đắc ý phát triển thành hoa chân múa tay vui sướng, trong lúc Doãn Thịnh Sâm chán đến chết lại vô tình nhìn thấy đáng nhẽ một trong hai thứ phải nhô cao ở ngực cô bé lại như bị lực hút của trái đất mà rớt xuống bụng tạo thành cái bụng bự rồi.
Doãn Thịnh Sâm cằm trực tiếp đập vào mặt bàn, xuyên qua bàn ăn thủy tinh nhìn chằm chằm vào bụng bự của đối phương “…… Ngực đa công năng a?”
“……” Đinh Linh Linh nhìn theo ánh mắt Doãn Thịnh Sâm, cúi đầu vừa thấy một ‘ngực’ đã thành độc lập rồi.
Doãn Thịnh Sâm trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy đối phương kéo kéo một cái dây thừng, bụng bự co dãn mười phần lại trở về thành ngực đàn hồi, nhất thời càng 囧 hữu thần, ngạch tích nương a, cái ngực này là gì thế, tính đàn hồi cường như vậy!
Đinh Linh Linh vừa cười gượng vừa gọi người phục vụ tới gọi món, nghĩ muốn lừa dối cho qua.
Cũng không một hồi, bên ngực còn lại lại rớt xuống, Đinh Linh Linh thừa dịp Doãn Thịnh Sâm cúi đầu nhìn menu, thầm nghĩ mau mau kéo về.
Nhưng vì sốt ruột nên dùng lực kéo dây quá mạnh, dây đứt, một cái ngực lăn lông lốc trên mặt đất, lộc cộc lộc cộc hướng tới phía bàn của Lô Vượng Đạt cùng Liệp Vương lăn đi.
Đinh Linh Linh mau mải hướng về phía bọn họ nháy mắt ra hiệu.
Lô Vượng Đạt đưa lưng về phía Đinh Linh Linh nên không phát hiện, may mắn Liệp Vương nhìn thấy.
Liệp Vương vừa cùng Lô Vượng Đạt giải thích tình huống, vừa nhấc chân muốn đá đồ vật kia về lại chỗ Đinh Linh Linh, nhưng không nghĩ qua đồ vật đó bị hắn dẫm bẹp.
Đinh Linh Linh nhất thời 囧 “…… Bánh dứa của em.”
Liệp Vương:“……”
Có phục vụ sinh đi tới, nhặt lên cái bánh dứa bị đạp bẹp, đối Liệp Vương nói:“Thực xin lỗi tiên sinh, trong quán chúng tôi có quy định, là không cho phép mang đồ ăn bên ngoài vào, cho nên cái này chúng tôi tạm thời giúp ngài bảo quản trước, chờ ngài dùng xong cơm, chúng tôi sẽ trả lại.” Vừa nói vừa đem bánh dứa tịch thu.
“…… Đó không phải đồ ăn bên ngoài a ” Đinh Linh Linh nhẹ giọng kêu thảm “Đó là ngực tôi đấy.”
Đinh Linh Linh thực uể oải quay đầu lại, thấy Doãn Thịnh Sâm sớm đã gọi xong cơm, đang phẫn nộ nhìn mình “Cô rốt cuộc là ai?”
Đinh Linh Linh nâng lên cái ngực còn lại, bảo trì nó ở độ cao bình thường, miễn cho nó tạo thêm cái bụng nữa.
“Tôi…… Tôi là Tiểu Đạt nha.” Đinh Linh Linh rõ ràng là hít thở không thông rồi.
Doãn Thịnh Sâm lạnh lùng cười “Coi tôi là tên ngốc sao? Lô Vượng Đạt ở nơi nào?”
Bị Doãn Thịnh Sâm đột nhiên rống như vậy, Lô Vượng Đạt sợ tới mức nhảy lên, thử địa vô ngân rồi(4) ( giấu đầu lòi đuôi)
“Lại đây.” thanh âm Doãn Thịnh Sâm đã có thêm tức giận.
Lô Vượng Đạt không dám nhìn hắn, cúi đầu giảo tay, run run rẩy rẩy bước đi chậm chạp.
“Nhanh lên một chút.” Doãn Thịnh Sâm vỗ bàn dựng lên, động lớn đến mức tất cả dao nĩa trên bàn đều rơi xuống dưới đất.
Cái này cuối cùng cũng làm cho động tác Lô Vượng Đạt lưu loát hơn, hắn hai bước đi đến bên người Doãn Thịnh Sâm, còn nhặt lên dao nĩa trên mặt đất đưa trả lại cho Doãn Thịnh Sâm.
Liệp Vương vỗ trán than thở “Lô Vượng Đạt cậu thật ngu ngốc, ngại bị đánh đến thành nghiện sao, trả lại vũ khí cho hắn làm hung khí.”
Doãn Thịnh Sâm nhìn dao nĩa trong tay ngẩn người, có loại cảm giác bị trêu chọc.
Ngay tại khi Lô Vượng Đạt nghĩ rằng sẽ bị đánh, cũng chỉ nghe được Doãn Thịnh Sâm lạnh lùng nói “Tôi là lần đầu tiên bị người đùa giỡn thành như vậy, tôi đi.” Nói xong hất tay đi rồi.
Lô Vượng Đạt do dự thật lâu, chờ hắn lấy được dũng khí để đuổi theo, xe của Doãn Thịnh Sâm đã dứt khoát rời đi rồi.
Lô Vượng Đạt toàn thân thoát lực ngã ngồi ở bên đường, đây là kết quả mà hắn không muốn nghĩ tới nhất, nhưng cố tình vẫn đã xảy ra.
Huyết Đồng thực giận dữ, Huyết Đồng về sau sẽ không tái để ý đến hắn, ý niệm như vậy không ngừng lòng vòng trong đầu.
Cũng tại đây một khắc, Lô Vượng Đạt mới phát hiện bản thân thích Huyết Đồng còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng.
“Thực xin lỗi, Tiểu Đạt” Nhìn thấy Lô Vượng Đạt không hề có một tia sinh khí nào như thế, Đinh Linh Linh lòng đầy chua xót “Là do tôi làm hư chuyện.”
“Không, không liên quan tới cô đâu.” Lô Vượng Đạt ngược lại an ủi Đinh Linh Linh “Thầy tướng số nói tôi là thiên sát cô tinh” Ngửa đầu thở dài một tiếng “Không có người thích tôi, nhưng tôi lại vẫn muốn thử một chút……” Cố gắng gượng cười an ủi Đinh Linh Linh “Tôi không sao, quen rồi mà.”
Liệp Vương cùng Đinh Linh Linh không biết nên nói cái gì cho phải, mơ mơ hồ hồ đi theo Lô Vượng Đạt mạn vô mục đích.
Đi mãi đi mãi, chợt nghe Lô Vượng Đạt nói:“Nhảy xuống từ lầu mười này hẳn là có thể thành thịt vụn.”
Liệp Vương cùng Đinh Linh Linh ngẩn ra, phác qua, mỗi người ôm lấy một cái đùi hắn.
“Tiểu Đạt” Liệp Vương tê tâm liệt phế khuyên bảo “Cậu không thể cứ thế mà chết như vậy, cậu vẫn là xuống lầu sáu nhảy đi, từ lầu sáu ngã xuống còn có thể có chút khẩu khí lưu cái di ngôn và vân vân.”
Lô Vượng Đạt:“……”
Đinh Linh Linh đá Liệp Vương một cước, an ủi Lô Vượng Đạt, nói:“Tiểu Đạt, đừng nhất thời nóng vội, loại chuyện nhảy lầu này tôi cảm thấy vẫn nên tìm hiểu tình hình thực tế cái đã, ở khi kết hợp xong điều kiện tự thân, như vậy mới có thể chết là xong hết mọi chuyện.”
Lô Vượng Đạt không còn niềm vui trên đời này rồi “Còn có tình hình nào cần tìm hiểu đâu.”
Đinh Linh Linh thấy có chuyển cơ liền mau mải nói:“Tôi cảm thấy lấy điều kiện Tiểu Đạt cậu, độ cao lầu một liền hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cậu đấy.”
Lô Vượng Đạt:“……”
Đinh Linh Linh thấy hắn không nói lời nào “Nếu muốn điểm kích thích, chọn lầu một là lựa chọn không tồi.”
Lô Vượng Đạt:“……”
“Nếu cậu cảm thấy lực nhảy của mình rất tốt, chọn lầu hai cũng được.”
“……”
Thật vất vả đem Lô Vượng Đạt khuyên ngăn đến đây, hai anh em thực nghĩa khí “Tiểu Đạt, đừng buông tha, chúng tôi sẽ giúp cậu mà.”
“Đầu tiên cậu phải tự tin lên, cái này dựa vào ba phần ăn mặc đấy ” Liệp Vương nhìn Lô Vượng Đạt “Cho nên cậu phải thay đổi hình tượng trước.”
Đinh Linh Linh hẩy hẩy tóc Lô Vượng Đạt “Đem cái đầu tóc như chó cắn của cậu chỉnh trước” Bắt lấy kính mắt của Lô Vượng Đạt “Đôi mắt của cậu kì thực rất đẹp, không cần lại mang cái kính này nữa, đeo kính sát tròng vô.”
Liệp Vương kéo Lô Vượng Đạt đứng lên ngắm kích cỡ thân người của hắn, đối Đinh Linh Linh nói:“Về nhà lấy mấy bộ quần áo lại đây.”
“Không thành vấn đề.” Đinh Linh Linh vỗ vỗ bộ ngực.
“Tôi sao có thể không biết xấu hổ lấy không thế được.” Lô Vượng Đạt cảm kích trong lòng.
“Không có việc gì” Đinh Linh Linh kéo tay hắn “Nhà của chúng tôi là cửa hàng quần áo, cái gì cũng không nhiều nhưng chắc chắn là không thiếu quần áo.”
Bước đầu của công trình thay đổi hình tượng Lô Vượng Đạt bắt đầu rồi.
Kế hoạch của bọn họ không tồi, nhưng thực thi cũng là khó khăn trùng trùng, đầu tiên là tiền đâu.
Tới thẩm mĩ viện người ta thiết kế tóc cho Lô Vượng Đạt cũng mất một nghìn đồng, còn chưa tính tiền sấy, nhuộm và hộ lý nữa.
Vì là cuối tháng nên tiền tiêu vặt của Liệp Vương cùng Đinh Linh Linh cũng không còn mấy, tháng sau lại cũng không có nhiều, đúng là thời kì thanh hoàng bất tiếp(5) a.
Ba người ủ rũ đi ngang qua một quán thú cưng, nhìn thấy một vị bác gái ôm một con cẩu cùng nhân viên cửa hàng lý luận “Tôi cắt một kiểu tóc cũng chỉ có năm mươi đồng, cho nó tỉa bộ lông mà cậu lấy một trăm đồng hay sao?”
Nhân viên cửa hàng tươi cười thực chuyên nghiệp như cũ “Bà sẽ không cắn người đi.”
Liệp Vương nhất thời linh cơ vừa hiện, kéo Lô Vượng Đạt đi vào, đối nhân viên cửa hàng nói:“Cho xin giá cắt tỉa của vật không cắn người với.”
“……”
– Chú thích
(1) siêu hồ tầm thường超乎寻常耐: Vượt quá mức giới hạn bình thường có thể chấp nhận, nghĩa là không tầm thường đó.
(2): “Cho dù ông không thể phong niệu tam xích, ông cũng đừng để vô phong tẫn thấp hài”: Có thể hiểu là, nếu ông không thể đi tè xa tới ba thước cũng đừng đến mức không gió mà ướt giầy ( ở đây là đái ngồi) Ý muốn nói là nếu không ra dáng được đàn ông thì cũng đừng giống như đàn bà.
(3): Xuân ca: Ý nói tới Lý Vũ Xuân, một ca sĩ nổi tiếng có mái tóc ngắn.Ở đây là chỉ dạng con gái tomboy đó ^^
(1) thử địa vô ngân tam bách lưỡng: muốn giấu diếm, che giấu chân tướng, kết quả trái lại triệt để bại lộ
(2) Thanh hoàng bất tiếp: Thanh: Hoa màu chưa chín, Hoàng: Hoa màu đã chín. Ý chỉ lương thực cũ đã ăn xong mà lương thực mới chưa có.Ví von việc cũ mới đều mất đi sự nối tiếp nhau.
khuyến mãi
bánh dứa
Chia sẻ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.