"Em vẫn chưa trả lời mà, anh vội vàng rời đi như thế là có ý gì?"
Khóe môi Phùng Khiếu Khâm nhếch lên, sắc mặt lập tức thay đổi trở nên vui mừng, thể hiện sự chiến thắng. Và rồi, Tô Hà Xuyên chậm rãi bước đến đối diện với anh, hai đôi mắt tiếp tục xoáy sâu nhìn nhau như muốn thấu đến tâm tư. Đột nhiên, cô e thẹn cụp xuống mi mắt lãnh tránh, ngại ngùng mím môi sau đó lí nhí lên tiếng:
"Em đồng ý!"
Phùng Khiếu Khâm mỉm cười trìu mến, đôi chân nhích thêm hai bước thu hẹp lại khoảng cách giữa cả hai, bàn tay to lớn đưa lên áp vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Xuyên, ngón tay đầu tiền nhẹ nhàng chà sát vuốt ve làn da mịn màng mát lạnh ấy.
" Anh biết là em sẽ đồng ý, vấn đề chỉ là thời gian."
Tô Hà Xuyên vừa chu môi vừa liếc xéo đối phương, sau đó nâng giọng lên tiếng:
"Anh tự tin đến như vậy sao?"
Phùng Khiếu Khâm lần nữa bật cười, cảm xúc trong anh lúc này thật khác biệt, từ ngày ba mẹ anh mất thì dường như chưa có ngày nào đầu óc anh thoải mái như hiện tại.
Gió thổi nhè nhẹ lướt qua cả hai, khiến cho mái tóc của Hà Xuyên bay lên dính vào da mặt. Thấy thế, Phùng Khiếu Khâm dịu dàng vén gọn gàng ra sau mang tai, yết hầu bất giác dao động và phần đầu cũng chậm rãi cúi xuống di chuyển đến gần khuôn mặt của đối phương.
Khoảnh khắc này, nhịp tim Tô Hà Xuyên đập loạn lung tung và rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/von-tuong-la-dinh-menh/3600001/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.