"May quá, vẫn còn kịp! "
Bờ môi của Tô Hà Xuyên khẽ mím, ánh mắt di chuyển xuống bó hoa to đùng, do không ngờ đến nên nhất thời chưa thể phản ứng, hơn hết là cô muốn lắng nghe con tim của mình.
Thấy thế, Trịnh Dĩ Khê lịch sự cúi đầu, lên tiếng:
" Tôi xin phép vào trong."
Và rồi, cô ấy bước tới cánh cửa, sau đó dùng dấu vân tay mở khóa, cuối cùng đi nhanh vào trong. Thế nhưng,
Trịnh Dĩ Khê chẳng hề đóng cửa, chỉ khép kín để không phát hiện, cố tình nghe lén cuộc trò chuyện của cả hai.
" Chúc em sinh nhật vui vẻ, nhé! "
Vừa nói, Phùng Khiếu Khâm vừa đưa bó hoa về phía trước cho Hà Xuyên, kèm theo một chiếc hộp là quà tặng sinh nhật, ánh mắt vô cùng tình tứ, tha thiết và ngọt ngào.
Tô Hà Xuyên múm mím cười nhẹ, nhưng ngập tràn hạnh phúc trong lòng, sau đó đưa tay nhận lấy hoa và quà, lên tiếng:
" Cảm ơn anh! Nhưng anh đến đây từ bao giờ, sao không gọi điện hay nhắn tin cho tôi mà để đứng chờ? Tôi có nói sẽ về thành phố B và tối muộn mới sang mà. "
" Nói ra thế còn điều gì bất ngờ nữa, đúng không? Còn về chờ đợi, thì anh tự nguyện và sẵn sàng đợi em, bao lâu cũng không phàn nàn!"
Sau đó, Phùng Khiếu Khâm cười khẽ, ánh mắt không hề chuyển dao khỏi khuôn mặt của Hà Xuyên, đặc biệt nhìn vào nụ cười duyên dáng ấy, nói tiếp:
" Hôm nay anh không nhắn tin, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/von-tuong-la-dinh-menh/3600000/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.