- Có chuyện gì vậy con?
Bà Loan nghe thấy tiếng động liền hoảng loạn nhìn qua tôi và hỏi nhưng tôi cũng chỉ lắc đầu và bảo:
- Bác ngồi trên xe đợi con chút nhé!
Nói xong tôi mở cửa xe rồi bước xuống để xem tình hình như thế nào thì một người với bộ vest đen xuất hiện từ chiếc xe phía đối diện và gương mặt ấy làm tôi bỗng chốc giật mình vì nó quá giống Quân Khải. Chỉ có điều mái tóc đã bạc đi nhiều phần, nếp nhăn cũng hiện hữu trên gương mặt nhiều hơn. Nhưng mà người đàn ông này có phải chính là “ba” của anh ấy không?
Tôi không tin vào suy nghĩ của mình nên đã bước đến phía ông ấy và chưa kịp nói lời mình muốn thì:
- Quân Khải, thằng bé đâu rồi? Huỳnh Loan, bà ấy đâu rồi?
Vừa nói xong ông liền chạy nhanh ra phía sau lưng tôi và tôi không hiểu gì cả cho đến khi quay lại thấy thân hình ấy đã quỳ trước mặt bác Loan và đầu đã gục xuống nói lời xin lỗi:
- Loan ơi! Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.
Bác Loan không tin vào mắt mình và không ngờ được người đàn ông ấy lại xuất hiện trước mặt mình. Bà chỉ định xuống xem mọi chuyện có xảy ra việc gì không để còn phụ tôi nhưng hình bóng ấy xuất hiện rồi quỳ trước mặt bà.
Bà không tin vào mắt mình cho đến khi giọng nói quen thuộc ấy hiện lên:
- Tôi xin lỗi em. Xin lỗi em rất nhiều!
Vừa nói ông vừa nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-va-mua-ha/3463251/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.