Sẽ chẳng còn những vụn vỡ của đau thương, những mệt nhọc cũng theo đó mà tan biến những năm tháng cũ nay chỉ còn là kỉ niệm của một người chẳng còn vướng bận, lưu luyến gì. Nhưng người ở lại sao đau thế?
Từng giọt buồn cứ vậy rót tràn đầy ly, ái tình nồng nay đã phai bờ mi còn đâu những tháng ngày hạnh phúc. Nhớ những lời chúc của ngày hai đứa bên nhau, nhớ những lúc đấy luôn kề cận đôi lứa sao ông trời lại thế?
Gặp được nhau đến bên nhau cớ sao lại chia lìa, yêu nhau và thương nhau tại sao lại chẳng thể dài lâu?
Khung cảnh vẫn đó, hạnh phúc vẫn ở đó, có người vẫn còn chờ đợi sao người kia chẳng quay về nữa rồi.
Tiếng mưa vang lên càng mạnh mẽ, bao cơn gió thổi đùng đùng vào hàng cây bên đường làm bao giọt nước quất mạnh vào gương mặt của tôi. Mặc cho mưa cứ tuôn, mặc bao người đi đường nhìn với vẻ mặt khó hiểu hay cả cơ thể đã ướt đẫm vì cơn mưa ấy tôi cũng chẳng hề bận tâm.
Cứ vậy bước từng bước vô định, chẳng có hướng cụ thể cho chính mình nhưng khi khựng lại đôi chân và nhìn xung quanh tôi thấy đây chính là con hẻm thân quen của tôi và anh ấy. Nơi đây là lần đầu tôi gặp anh cũng chính vào thời khắc mưa nhưng cả hai thời điểm đều khác nhau vì lần đó tôi không ướt người vì được anh kéo vào mái hiên rồi cũng con hẻm đó tôi được anh che dù đi vào đêm khuya và nói lời tỏ tình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-va-mua-ha/3459629/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.