Kỳ Hinh càng ngày càng cảm thấy lồng ngực khó chịu, cô ho khan mấy tiếng.
Đôi mắt Lăng Thiếu Đường càng thêm căng thẳng, anh biết ở đây thiếu khí, nếu Kỳ Hinh còn bị thương nữa thì sẽ rất nghiêm trọng.
Sau đó, anh cắn răng, bàn tay đang nắm chặt thanh sắt chợt buông ra...
- Đường, anh điên rồi, đừng như vậy!
Kỳ Hinh gào lên với Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường ngoảnh mặt làm ngơ. Anh dùng hai tay “xé rách” cánh cửa ra, xung quanh nhất thời đầy máu tươi.
- Anh mau dừng tay lại!
Kỳ Hinh vừa thấy Lăng Thiếu Đường đã làm cánh cửa bị nứt, bỗng đưa tay ra, nắm chặt lấy cổ tay anh.
- Hinh Nhi, bỏ tay ra, nếu không em sẽ bị thương mất! – Lăng Thiếu Đường nhẹ giọng dỗ dành.
- Không... thà em mất một chân cũng không muốn tay anh có vấn đề!
Kỳ Hinh cất giọng kiên định, đôi mắt đầy nước mắt.
Khóe môi Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười:
- Ngốc ạ, anh học võ từ nhỏ, cánh cửa nhỏ này sao có thể khiến tay anh có chuyện gì được, em coi thường anh quá rồi!
- Không! – Kỳ Hinh ra sức lắc đầu.
Lăng Thiếu Đường vung tay lên, cố gắng làm vỡ cánh cửa, một đầu có thanh sắt đã bị gãy…
Ngay sau đó, áp lực đè lên chân Kỳ Hinh biến mất.
- Đường... – Kỳ Hinh nhào vào lòng Lăng Thiếu Đường.
Tuy chỉ có những tia sáng âm u nhưng cô vẫn nhìn thấy bàn tay đầy máu tươi của Lăng Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-xinh-dep-cua-tong-giam-doc-tan-ac/2249598/quyen-7-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.