Kỳ Hinh bắt đầu bị ảo giác, cô nghe thấy tiếng choang choang do dao va chạm với vật cứng.
Âm thanh có vẻ rất miễn cưỡng, máy móc, đơn điệu, vô lực, nhưng cô thật sự muốn nghe ra chút hy vọng sống sót.
- Có hy vọng sao?
Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh đang suy yếu, anh cắn răng muốn đấu cùng tử thần tới cùng.
Anh biết, mất đi hy vọng, đối với cô chính là cái chết.
Giọng nói trầm thấp mà khàn khàn của anh vang lên, muốn an ủi Kỳ Hinh: “Có hy vọng!”
- Có thể ra ngoài sao?
- Có thể, nhất định có thể, anh cam đoan với em!
Kỳ Hinh yên lặng, lồng ngực lên xuống phập phồng, có thể thấy cô vẫn còn sống.
Lăng Thiếu Đường cũng không gắng gượng nổi, anh cảm thấy cả người nóng lên, tay chân mềm nhũn.
Đôi mắt anh nhìn đâu đâu cũng toàn thấy một màu trắng như sương.
Thật ra, anh đã cảm thấy tuyệt vọng, cái chết cận kề, nhưng anh không muốn từ bỏ, vì Kỳ Hinh, dù có chết anh cũng phải ra được ngoài.
Thật lâu sau.
Bốn phía vẫn tối om như cũ, bầu không khí hoàn toàn khô cạn.
Lăng Thiếu Đường thở hổn hển, vô lực dựa vào phiến đá bên cạnh. Bàn tay buông thõng xuống, bàn tay phải dù đã được băng bó nhưng vẫn đang rỉ máu.
- Hinh Nhi... em sao rồi?
Anh cố gắng đến bên Kỳ Hinh, ôm cô vào trong lòng.
Kỳ Hinh hơi mở mắt, hé mở đôi môi khô cạn: “Đường... có phải lần này chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-xinh-dep-cua-tong-giam-doc-tan-ac/2249595/quyen-7-chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.