Khắp nơi toàn là phế tích, mọi thứ xung quanh chìm trong bóng tối và hỗn độn, tất cả tràn ngập thê lương, không hề có chút hy vọng, chỉ có cái chết là cận kề...
Sự uy hiếp mà Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh gặp phải cũng như đang bên bờ vực thẳm...
- Khụ... khụ... Hinh Nhi...
Khi Lăng Thiếu Đường mở mắt ra, anh phát hiện bản thân đang ở trong một khu vực hoàn toàn tối om. Anh phủi hết bùn đất trong miệng, đưa tay lên lau khóe miệng.
Còn tay kia của anh vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Kỳ Hinh, thân hình cao lớn che chắn hoàn toàn cho thân hình bé nhỏ của Kỳ Hinh.
- Hinh Nhi... tỉnh lại đi! Hinh Nhi...
Lăng Thiếu Đường xoay người ngồi dậy, kéo Kỳ Hinh vào trong lòng, cố gắng xem xem cô có bị thương ở đâu không.
Nhưng bóng tối che khuất hai mắt, anh không nhìn rõ Kỳ Hinh ở trước mắt.
- Ưm... Đường... Khụ... khụ... sao em không thấy anh?
Kỳ Hinh khó khăn mở mắt ra, nhưng... vẫn chỉ có bóng tối. Cô vừa mở miệng nói, bụi đất xung quanh khiến cô bị sặc.
- Hinh Nhi, em cử động một chút xem, xem trên đầu em có bị thương không?
Lăng Thiếu Đường nâng người cô dậy, quan tâm hỏi han.
Kỳ Hinh cảm thấy cổ họng khô rát. Cô nhớ khi dư chấn xảy ra, Lăng Thiếu Đường đã dùng cơ thể anh để che chắn cho cô.
- Em không sao...
Kỳ Hinh cố nén sợ hãi trong lòng, bàn tay nhỏ bé hươ hươ theo hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-xinh-dep-cua-tong-giam-doc-tan-ac/2249600/quyen-7-chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.