Chương trước
Chương sau
Trần Thanh Ngọc sau khi được Vương Kiên đưa về nhà, cô hâm lại canh gà hôm trước đã nấu đem vào bệnh viện cho Chu Thanh Nga. Cô đi một chiếc taxi đến bệnh viện, đến phòng bệnh của mẹ, cô tiến vào thì thấy mẹ đã tỉnh rồi. Cô bước đến đặt hộp canh xuống chiếc tủ ở đầu giường rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.

- Mẹ cảm thấy trong người sao rồi, đã đỡ hơn chưa ạ. Con sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ, mẹ đừng lo lắng gì hết.

" Mẹ không sao, đã đỡ hơn nhiều rồi. Tiểu Ngọc, con gầy đi nhiều rồi. Bệnh của mẹ không thể chữa khỏi được đâu con gái, mẹ biết điều đó. "

- Bác sĩ nói bệnh của mẹ sẽ chữa khỏi được, chi phí không quá cao đâu. Con tự lo được, mẹ yên tâm.

" Con làm sao có tiền để thanh toán chi phí phẫu thuật, hay con muốn đi vay nặng lãi sao. "

- Con ứng trước được tiền lương mẹ à, với lại con được phúc lợi của công việc khá ổn. Con không vay nặng lãi đâu, mẹ nghĩ gì vậy.

" Vậy thì mẹ yên tâm rồi, thật vất vả cho con quá. "

- Con không sao thật mà mẹ, con vẫn còn khoẻ lắm, mẹ nhìn xem.

" Được rồi con gái của mẹ, mẹ nhìn rõ rồi. Con không định vào bệnh viện làm việc sao, bao nhiêu năm học Y thành ra vô ích hết à con. "

- Con biết điều đó, đợi mẹ khoẻ lại con sẽ đến bệnh viện nộp đơn xin việc. Tấm bằng cử nhân đại học Y không để nó vô ích được.

" Mẹ cũng muốn sớm khoẻ lại để về nhà, chứ ở đây ngột ngạt quá. Con cũng đã 24 tuổi rồi, cũng nên yêu được rồi, mẹ cũng muốn có con rể và cháu bồng. "

- Con còn trẻ mà, yêu đương làm gì cho nó mệt hả mẹ. Con sẽ không lấy chồng đâu, ở với mẹ mãi thôi.

Chu Thanh Nga bật cười : " Cái con bé này, trai lấy vợ - gái gả chồng. Con rồi sẽ phải kết hôn và sinh con, nhưng con phải lựa chọn kĩ lưỡng người con sẽ lấy làm chồng, con hiểu ý mẹ nói không? "

Cô nghĩ trong lòng mà không để ý đến lời nói của mẹ mình " Con làm sao dám nói cho mẹ biết là con sẽ mang thai hộ cho người ta đây, con là người mẹ nhẫn tâm và xấu xa, đem con của mình ra trao đổi. "

Thấy con gái mình đang suy nghĩ chuyện gì đó, bà lớn tiếng gọi : " Tiểu Ngọc, con không sao đó chứ. "

Cô giật mình, vội đáp : - Dạ mẹ, con không sao đâu ạ.

" Mẹ thấy con suy nghĩ chuyện gì mà nhập tâm quá thế, mẹ nói với con mà con không để ý. "

- À dạ, con suy nghĩ mấy chuyện linh tinh thôi ạ. Không có gì đáng ngại đâu mẹ.

" Con vẫn làm ở quán cà phê đúng không? "

- Dạ đúng rồi mẹ, có chuyện gì không mẹ?

" Không có chuyện gì đâu, mẹ ở đây không sao, con hãy về làm việc đi. "

- Vâng. Mẹ ở đây một mình nhớ giữ gìn sức khỏe, canh gà con nấu cho mẹ thì mẹ nhớ phải ăn đó, mẹ đừng đi lung tung đó, mẹ sắp phẫu thuật rồi.

" Mẹ biết rồi, con đi đường nhớ cẩn thận biết chưa "

- Dạ, tạm biệt mẹ, con đi đây.

[ Cô đứng dậy cầm túi xách bước ra khỏi phòng bệnh rồi đóng cửa cẩn thận, sau đó đến quán cà phê làm việc như mọi ngày. Cô chào hỏi chị chủ quán và mọi người, cô thay đồ rồi bắt tay vào làm việc. ]

Cùng lúc đó ở trong bệnh viện, Chu Thanh Nga nằm ở trong phòng bệnh thở dài :

" Tiểu Ngọc nó vất vả vì mình quá, không biết Khải Minh bây giờ ra sao rồi. Bố nó à, ông hãy phù hộ cho tôi và các con khoẻ mạnh nhé. Tôi sẽ thay ông chứng kiến con chúng ta hạnh phúc, ông ở trên trời hãy yên tâm.
• Vương Gia •

6h30 tối

Lâm Doãn Khanh đang ở trong dinh thự chuẩn bị một âm mưu gì đó hết sức thâm độc của bà ta, bà ta sai người chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn đầy đủ sơn hào hải vị. Bà ta không quên chuẩn bị hai ly rượu đặc biệt, trong đó bà ta đã bỏ hai viên thuốc kích dục công hiệu mạnh. Ly rượu đó bà ta chuẩn bị cho con trai mình là Vương Kiên và còn một người nữa, đó chính là Trần Thanh Ngọc. Mục đích của bà ta đó chính là muốn có cháu thừa kế cho gia tộc họ Vương. Bà ta sau khi đã làm xong công việc của mình, thì nhấc điện thoại lên gọi cho hai người họ đến nhà chính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.