Sáng hôm sau, tại phòng của Vương Kiên ở Vương Trạch Đông.
Đồng hồ điểm 6h30 sáng, bên ngoài ánh nắng đã lên. Trong căn phòng tối đó vẫn còn đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ, bởi căn phòng đã được kéo rèm tối nên ánh sáng bên ngoài không thể xuyên qua. Tiếng chuông báo thức ở điện thoại của cô vang lên, cảm giác có ai đó ôm mình. Cô mở mắt nhìn thấy nơi này rất lạ, hình như không phải phòng cô mà cô cũng không biết đây là nơi nào. Bỗng cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh đang ngủ ngon thì giật mình.
- Sao anh ta lại ở đây, tại sao lại ngủ cùng với mình vậy chứ.
Một vài câu hỏi thoáng ở trong đầu cô, nghĩ lại chuyện hôm qua xảy ra ở bữa tiệc sinh nhật của Tiểu Thư Hàn Gia.
- Phải rồi, hôm qua đi cùng Vương Kiên tới Hàn gia dự tiệc sinh nhật của Tiểu Thư Hàn Ngọc. Mình có gặp tên tra nam đó và hắn có kiếm chuyện với mình, sau đó thì Vương Kiên giải vây giúp mình. Rồi mình và anh ta về, mình khóc một hồi xong rồi ngủ luôn. Không lẽ anh ta đưa mình về đây sao, có lẽ đây là phòng ngủ của anh ta. Anh ta thừa biết nhà của mình mà, sao lại không về nhà của mình?
- Hmm, nhìn kĩ lại thì anh ta cũng đẹp trai lắm nhưng mà mình không thể yêu được. Ba từ thôi " không xứng đáng ". [ Trần Thanh Ngọc nhìn Vương Kiên ]
Cô không hề biết rằng những gì cô nói anh đều nghe thấy, thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560026/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.