Chương trước
Chương sau
Edit: Cẩm Quỳ

Beta: Stuki^^

Những lời này của hắn, không có ý hỏi thăm, chẳng qua là đơn giản trình bày.

Ngược lại làm cho mọi người theo đó phán đoán tâm tình của Mặc Thời Khiêm.

Lộ Lộ môi run rẩy, không dám nói lời nào.

Ngược lại Quý Vũ bị đả kích rất lớn: “Lộ lộ, thật sự là cậu sao?”

Mặc Thời Khiêm đôi mắt sâu lạnh, lại hạ mắt liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, giọng nói trầm thấp từ tính, rất lạnh nhạt: “Tôi cho các người thêm năm phút.”

Trì Hoan ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật ra thì em không cần lời xin lỗi của bọn họ!”. Cô mím đôi môi đỏ mọng, nhìn hắn, lặp lại một lần nữa lời nói lúc trước: ” Em muốn về nhà.”

Ngón tay của người đàn ông chạm nhẹ một cái trên gương mặt của cô, mỉm cười nhẹ: “Không muốn sao? Vậy cũng được! Trở về thôi!.”

Đại khái là không nghĩ tới Mặc Thời Khiêm đột nhiên liền dễ dàng như vậy đồng ý, mọi người đang vui vẻ trố mắt nhìn nhau, thậm chí có người còn hoài nghi hai người kia có phải hay không kẻ hát người xướng để dọa người.

Sở Tích trước tầm mắt của mọi người, đi về phía trước, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao ngất, giọng nói trong trẻo lạnh lùng có chút chất vấn mờ mịt: “Sở gia sụp đổ, là anh làm sao?”

Những tiếng xôn xao lại lần nữa nổi lên, mặc dù âm thanh không cao, nhưng là cũng đủ ồn ào xáo động.

Mặc Thời Khiêm liếc Sở Tích một cái, lại thu ánh mắt, trong thanh âm lạnh lùng, lãnh đạm mang chút chế giễu: ” Cô có thể tính trên người của tôi.”

Gương mặt trắng nõn xinh đẹp ngày càng mờ mịt, nói chính xác, là hoang mang.

Trì Hoan lúc này mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, Mặc Thời Khiêm cùng Sở Tích có quen biết.

Dường như lúc cô ấy từ lúc bắt đầu xuất hiện vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Mặc Thời Khiêm, thật giống như lí do cô ấy xuất hiện ở nơi này, chính là vì hắn.

“Trì tiểu thư! ” Không biết là ai giành trước, Yên Nhi đi nhanh đến trước mặt Trì Hoan, khom người 90 độ: “Thật xin lỗi, chuyện mới vừa rồi là chúng tôi hiểu lầm cô, hy vọng cô có thể không so đo.”

Trì Hoan nhất thời không phản ứng kịp, người trước mặt cong thắt lưng, từ đầu đến cuối không có đứng thẳng lên.

Một lúc lâu cô mới nói: ” Cứ như vậy đi!”

Người kia liền lập tức như thả lỏng một hơi, vội đi ra ngoài.

Người trước mặt vừa đi, người phía sau lập tức tiến lên.

“Trì tiểu thư, thật xin lỗi.”

Trì Hoan “…”

Cô suy đoán đại khái là do câu nói kia của Sở Tích, cũng khó trách bọn họ lập tức liền luống cuống.

Có thể phá hủy Sở gia —— vài người có thể không sợ hắn sao?

Mấy người lúc trước bắt đầu tiếp lời châm chọc cũng nhất thời ảo não chạy tới.

Trì Hoan nhìn bọn họ, thật ra thì không nói gì.

Chân chính mở miệng ở ngay trước mặt mọi người buộc cô cởi quần áo cũng không có bao nhiêu người, rất nhanh “Xếp hàng ” xong rồi, nhưng là ở trong đáy lòng nghị luận cùng cười nhạo cũng không ít. Bọn họ lo lắng không dứt, cũng không biết nam nhân này có tìm bọ họ tính sổ hay không.

Trì Hoan hơi lườm bọn họ, lại vùi đầu vào trong ngực của người đàn ông, buồn rầu nói: “Coi như hết, không sai biệt lắm.”

Mặc Thời Khiêm thản nhiên nói: “Không có nghị luận qua, cũng không cười qua, có thể thừa dịp còn sớm rời đi.”

Trì Hoan “…”

“Coi như hết.”

“Không đủ.”

“…”

Sau đó lại một người như một làn khói tự giác chạy tới cúi người: “Trì tiểu thư, thật xin lỗi.”

Đến cuối cùng, Trì Hoan đã lười đáp lại rồi, bọn họ đại khái cũng cảm thấy như vậy tiết kiệm thời gian, có thể đi nhanh một chút, nhanh chóng tiến hành.

Ngoại trừ Quý Vũ gắt gao cắn môi đứng ở nơi đó, Bạch Tụng cùng Lộ Lộ thần sắc khác nhau đứng ở nơi đó, còn có Sở Tích an tĩnh không nói một lời, cô ấy vừa không có nói gì, cũng không hề rời đi.

Trì Hoan có chút mất hứng, bởi vì Sở Tích vẫn nhìn chằm chằm vào Mặc Thời Khiêm, mắt không hề nháy một cái.

Mặc dù cô ấy nhìn qua là đang thẫn thờ, cùng với một chút chờ đợi.

Cô ngẩng đầu lên, lại phát hiện nam nhân đang cúi đầu nhìn mình chằm chằm, bất ngờ không kịp đề phòng chống lại tầm mắt của hắn, trái tim đột nhiên nhảy lên, bị hắn nhìn đến gò má cũng nóng lên.

Rất nhanh, nên nói xin lỗi đều đã nói xong rồi,. Mới vừa rồi lúc chuyện xảy ra, ở phía xa bàn luận mình hoặc đối với Bát Quái không có hứng thú cũng đều đi, chỉ còn lại ba người cạnh Quý Vũ.

Lộ Lộ lập tức tới trước, cũng là tiêu chuẩn 90 độ cúi người:”Trì tiểu thư, thật xin lỗi.”

Trì Hoan cảm thấy cô ta cùng các người khác không giống nhau, bởi vì người khác nhiều nhất chỉ bỏ đá xuống giếng, nữ nhân này đầu tiên là phản bội bằng hữu, lại hãm hại cô.

Cuối cùng chỉ còn lại Bạch Tụng và Quý Vũ.

Bạch Tụng mở miệng, thở dài: “Trì tiểu thư, thật xin lỗi.”

Rốt cuộc cũng là Bạch đại tiểu thư, hơn nữa mới vừa rồi… Bạch Tụng chẳng qua là cau mày nhìn, cùng Trì Hoan không quen, cũng không hiểu cô là hạng người gì, lại bởi vì cùng Quý Vũ là bằng hữu, đáy lòng vẫn là nghiêng về Quý Vũ mấy phần.

Nhưng Bạch Tụng cũng không tham dự vào, bỏ đá xuống giếng.

Trì Hoan nhàn nhạt nói: ” Cô không cần nói áy náy với tôi, cô mới vừa rồi không nói gì, tôi biết.”

Giọng nói của cô hơi dừng lại một chút, ngược lại nhìn về phía Quý Vũ: “Ngược lại Quý tiểu thư, cô trước bêu xấu tôi cắt quần áo của cô sau lại là người đầu tiên truyền bá tin nhảm, cái này cúi người 90 độ nói xin lỗi, tôi còn thực sự không chịu nổi.”

Quý Vũ cắn môi, nữ nhân có lúc chính là như vậy, dù là nghe được tất cả chỉ là bịa đặt của Phương thiếu, dù là có nhân chứng chứng minh Trì Hoan căn bản không có động tới quần của cô ta, thậm chí có lòng tốt kéo lại giây khóa kéo cho cô ta.

Có thể là vì đã không thích Trì Hoan, nó đã ăn sâu bén rễ trong long cô ta, nên cô ta không cho rằng Trì Hoan là người tốt lành gì.

Trong mắt Quý Vũ đong đầy nước mắt, thần sắc rất là khuất nhục, khom người 90 độ:”Thật xin lỗi, Trì tiểu thư.”

Trì Hoan dĩ nhiên nhìn ra được sự áy náy không có bao nhiêu thật lòng, nhưng cô cũng không thèm để ý, híp mắt một cái, từng chữ từng chữ lãnh đạm nói:” Được, câu xin lỗi này tôi nhận, nhưng tôi hy vọng về sau cô không trở lại quấy rầy tôi nữa, lại càng không muốn quấy rầy bạn trai tôi —— Anh ấy là của tôi, lần này, cô đã thấy rõ chưa?”

Mặc Thời Khiêm rũ mắt nhìn mặt cô, nhìn đôi môi đỏ mọng khẽ hở khé khép lại nói ra những lời này, trong lòng đột nhiên giật giật, trên môi liền không tự chủ cong cong nụ cười.

Thậm chí có loại muốn xúc động muốn trực tiếp hôn lên, chẳng qua là ngại trường hợp đành kiềm chế.

Nước mắt trong mắt Quý Vũ vẫn tràn ra, cô ta ngẩng đầu lên nhìn phản ứngcủa Mặc Thời Khiêm, nhưng hắn căn bản không chú ý tới cô ta, một đôi mắt cứ nhìn Trì Hoan, đáy mắt mơ hồ có thể thấy sự ấm áp, thậm chí có ánh mắt đều cười.

Quý Vũ sau cùng vẫn ôm một tia hy vọng, chưa từ bỏ ý định, khóc sụt sùi hỏi: ” Anh thật… Thích cô ấy sao?”

Chừng mấy giây không có vang lên tiếng đáp lại của nam nhân, Quý Vũ đáy lòng lại dâng lên hy vọng, nhưng Trì Hoan lại giận… Nam nhân này coi như không chịu nói thích cô, chẳng lẽ loại trường hợp này cũng không thể cho cô mặt mũi sao?

Cô ngẩng đầu trừng hắn, lại vừa vặn đụng phải ánh mắt xuất thần nhìn chăm chú mình của nam nhân.

Mặc Thời Khiêm căn bản cứ nhìn đôi môi đỏ mọng mê người của cô, bị cô trừng một cái như vậy, lại bị kêu như vậy, trực tiếp cúi đầu, đem đôi môi mỏng bao trùm lên bờ môi cô.

Trì Hoan không nghĩ tới hắn lại đột nhiên hôn mình, ánh mắt mở to, nhịp tim rối loạn.

Ngón tay nam nhân thon dài có lực nâng cằm của cô.

Ý thức được bọn họ đang làm gì, còn có người đang nhìn bọn họ, gương mặt của cô vẫn là không thể kiềm chế một mảnh đỏ ửng.

Quý Vũ không chớp mắt, trơ mắt nhìn bọn họ hôn môi ngọt ngào ngay trước mắt…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.