Edit: Cẩm Quỳ 
Beta: Stuki^^ 
Những lời này của hắn, không có ý hỏi thăm, chẳng qua là đơn giản trình bày. 
Ngược lại làm cho mọi người theo đó phán đoán tâm tình của Mặc Thời Khiêm. 
Lộ Lộ môi run rẩy, không dám nói lời nào. 
Ngược lại Quý Vũ bị đả kích rất lớn: “Lộ lộ, thật sự là cậu sao?” 
Mặc Thời Khiêm đôi mắt sâu lạnh, lại hạ mắt liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, giọng nói trầm thấp từ tính, rất lạnh nhạt: “Tôi cho các người thêm năm phút.” 
Trì Hoan ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật ra thì em không cần lời xin lỗi của bọn họ!”. Cô mím đôi môi đỏ mọng, nhìn hắn, lặp lại một lần nữa lời nói lúc trước: ” Em muốn về nhà.” 
Ngón tay của người đàn ông chạm nhẹ một cái trên gương mặt của cô, mỉm cười nhẹ: “Không muốn sao? Vậy cũng được! Trở về thôi!.” 
Đại khái là không nghĩ tới Mặc Thời Khiêm đột nhiên liền dễ dàng như vậy đồng ý, mọi người đang vui vẻ trố mắt nhìn nhau, thậm chí có người còn hoài nghi hai người kia có phải hay không kẻ hát người xướng để dọa người. 
Sở Tích trước tầm mắt của mọi người, đi về phía trước, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao ngất, giọng nói trong trẻo lạnh lùng có chút chất vấn mờ mịt: “Sở gia sụp đổ, là anh làm sao?” 
Những tiếng xôn xao lại lần nữa nổi lên, mặc dù âm thanh không cao, nhưng là cũng đủ ồn ào xáo động. 
Mặc Thời Khiêm liếc Sở Tích một cái, lại thu ánh mắt, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-o-tren-mac-thieu-nhe-nhang-hon/2195855/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.