Edit: Cẩm Quỳ
Beta: Stuki^^
Mặt Trì Hoan tựa vào ngực của người đàn ông, tay cũng vô ý thức ôm lấy hông của hắn. Nghe vậy, mới từ trong ngực của nam nhân ngẩng đầu lên, nhưng mà còn chưa mở miệng lên tiếng, đầu liền bị lần nữa nhấn trở về.
Mặc Thời Khiêm ánh mắt lãnh đạm từ trên người của Bạch Tụngquét qua, ngữ điệu không có chút cảm xúc nào:”Đứng xếp hàng tới cúi đầu xin lỗi, chuyện tối hôm nay cho qua, coi như là chuyện nhỏ, tự các người quyết định đi.”
Nữ nhân lúc đầu mở miệng không nhịn được hỏi: “Nếu như chúng tôi không… Anh chẳng lẽ… Còn không cho chúng tôi đi hay sao?”
Hắn ngón tay khớp xương rõ ràng, vuốt nhẹ đầu của cô gái, giống như là an ủi sủng vật, ôn nhu lại lạnh nhạt: “Cảm thấy trả giá nổi, có thể đi, sẽ không có ai ngăn cản.”
Trong phòng khách tiếng xì xào bàn tán là nhiều nhất, chính là muốn biết, người đàn ông này đến tột cùng là thần thánh phương nào.
Không ai chịu tiên phong đứng ra hướng Trì Hoan cúi người nói xin lỗi, nhưng cũng không ai dám rời đi trước.
Quý Vũ nhìn bóng dáng người đàn ông từ lúc bắt đầu xuất hiện, cả người đều sợ giật mình, ngơ ngác nhìn anh xuất hiện, lại ngơ ngác nhìn anh ngay tại trước mặt mọi người, cứ như vậy ôm Trì Hoan vào trong ngực.
Đầu óc của Quý Ức nhất thời trống rỗng một mảnh hỗn loạn.
Đột nhiên liền nhớ tới lời Trì Hoan nói ở trong phòng rửa tay, “dương dương đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-o-tren-mac-thieu-nhe-nhang-hon/2195854/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.