Mặt Trì Hoan tựa vào ngực của người đàn ông, tay cũng vô ý thức ôm lấy hông của hắn. Nghe vậy, mới từ trong ngực của nam nhân ngẩng đầu lên, nhưng mà còn chưa mở miệng lên tiếng, đầu liền bị lần nữa nhấn trở về.
Mặc Thời Khiêm ánh mắt lãnh đạm từ trên người của Bạch Tụngquét qua, ngữ điệu không có chút cảm xúc nào:”Đứng xếp hàng tới cúi đầu xin lỗi, chuyện tối hôm nay cho qua, coi như là chuyện nhỏ, tự các người quyết định đi.”
Nữ nhân lúc đầu mở miệng không nhịn được hỏi: “Nếu như chúng tôi không… Anh chẳng lẽ… Còn không cho chúng tôi đi hay sao?”
Hắn ngón tay khớp xương rõ ràng, vuốt nhẹ đầu của cô gái, giống như là an ủi sủng vật, ôn nhu lại lạnh nhạt: “Cảm thấy trả giá nổi, có thể đi, sẽ không có ai ngăn cản.”
Trong phòng khách tiếng xì xào bàn tán là nhiều nhất, chính là muốn biết, người đàn ông này đến tột cùng là thần thánh phương nào.
Không ai chịu tiên phong đứng ra hướng Trì Hoan cúi người nói xin lỗi, nhưng cũng không ai dám rời đi trước.
Quý Vũ nhìn bóng dáng người đàn ông từ lúc bắt đầu xuất hiện, cả người đều sợ giật mình, ngơ ngác nhìn anh xuất hiện, lại ngơ ngác nhìn anh ngay tại trước mặt mọi người, cứ như vậy ôm Trì Hoan vào trong ngực.
Đầu óc của Quý Ức nhất thời trống rỗng một mảnh hỗn loạn.
Đột nhiên liền nhớ tới lời Trì Hoan nói ở trong phòng rửa tay, “dương dương đắc ý ” nói với cô ta, cô và anh là…Quan hệ bạn giường.
Cô ta hít sâu một hơi, một bước đi ra khỏi đám người, giọng nói tinh tế phảng phất còn rất run rẩy, không biết là bởi vì tâm tình sợ hãi hay là kích động: “Mặc tiên sinh…”
Nam nhân nghe được âm thanh, hướng cô ta nhìn sang, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, không biến hóa chút nào.
Quý Vũ nhìn hắn, vẻ mặt rất cố chấp:”Nếu như Phương thiếu nói… Đều là anh ta ngụy tạo, tôi nguyện ý hướng Trì tiểu thư nói xin lỗi, nhưng là… Cô ấy cắt váy của tôi, chuyện này phải làm sao đây?”
Mặc Thời Khiêm nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói: ” Cô ấy không cắt váy của cô hay đã cắt váy của cô thì đã sao? Có quan hệ gì với tôi? Tôi chả nhẽ phải nhìn rồi ra tay chính nghĩa sao?.”
Chẳng qua chỉ là người phụ nữ của hắn bị khi dễ,hắn muốn giáo huấn bọn họ một chút, chỉ như vậy mà thôi.
Về phần những thứ khác, không có quan hệ gì với hắn.
Quý Vũ mở to hai mắt, không tưởng tượng nổi thốt lên: ” Ý này của anh là chỉ cô ấy có thể khi dễ người khác, nhưng người khác không thể nói cô ấy một câu chỉ trích phải không?”
Mặc Thời Khiêm đáp: “Dĩ nhiên.”
“Dĩ nhiên”. Hai chữ này, hắn nhận hời hợt, nhưng lại là chuyện đương nhiên.
Trì Hoan ngẩn người, cô ngẩng mặt lên, nhìn chiếc cằm có độ cong kiên nghị hoàn mỹ của người đàn ông, bên tai đột nhiên hồi tưởng lại lời nói trước kia mà Thịnh Đường đã nói với cô.
[ nếu như cô có thể trói chú ấy, không…có thể lĩnh hội cái gì mới chính là cái thế giới này thực tế cùng tàn khốc. ]
Tay cô nắm lấy âu phục của hắn, lực đạo trên ngón tay siết chặt hơn mấy phần, mím môi nói: ” Em mới không có cắt váy của cô ta, là cô ta một mực quấy rầy em, em nhìn thấy áo lót của cô ta bị lộ ra có lòng tốt giúp kéo lên, cô ta còn cắn ngược lại em.”
Trì Hoan cảm thấy cô cũng không cần để ý nhiều những người qua đường kia thấy cảm thấy thế nào về mình, khi dễ người liền khi dễ người, nhưng là một nữ nhân đi xé váy một nữ nhân khác, quá hẹp hòi, cái này cô không nhận.
Mặc Thời Khiêm rũ mắt, nhìn trong mắt cô có mấy phần ủy khuất cùng oán trách, môi mỏng cong lên nhàn nhạt, nhéo một cái trên mặt của cô, trầm thấp mỉm cười, có chút lãnh đạm, lại có chút cưng chiều không nói ra được:” Anh biết.”
Tác phong làm việc của cô, hắn so với bất luận kẻ nào trên cái thế giới này đều biết rõ hơn.
Cô từ trước đến giờ đều quang minh chính đại, Quý Vũ thật làm cô phát bực, cô đoán chừng liền cho một bạt tai tại chỗ.
Cũng từ trước đến giờ dám làm dám nhận.
Quý Vũ bị Trì Hoan “Vô liêm sỉ ” làm cho tức chết.
Cô ta không hiểu, tại sao Thời Khiêm lại bị Trì Hoan “lừa xoay vòng vòng” nói cái gì thì anh tin cái đó!
“Mặc tiên sinh không nên bởi vì kỹ thuật diễn xuất của cô ấy tốt nên cái gì cũng đều tin tưởng có được hay không?”
Quý Vũ ủy khuất, vành mắt đều đỏ: ” Cô ấy vốn chính là diễn viên… Váy của tôi trước khi bị cắt rách cũng chỉ có cô ấy chạm qua, không phải thì còn có thể là ai, chẳng lẽ là chính tôi sao? Phía sau chỗ đó, coi như là tôi muốn hãm hại cô ấythì tôi cũng cắt không tới a.”
“Váy của cô không phải là do cô ấy cắt.”
Giọng nói mát lạnh thấm vào ruột gan đột nhiên nhàn nhạt vang lên, cùng tiếng giày cao gót, nữ nhân xinh đẹp không biết theo phương hướng nào đẩy ra đám người đi tới, cùng với trước đó quần dài màu đỏ so sánh, đã đổi thành chiếc quần màu trắng thanh khiết, một đôi mắt trong trẻo chuyên chú thẳng tắp, mắt không chớp nhìn chằm chằm Mặc Thời Khiêm, mà lời nói nhưng là nói với Quý Vũ: “Là người bạn tốt bên cạnh cô theo ra từ trong phòng rửa tay sau đó dùng dao nhỏ len lén cắt.”
Thanh âm của Sở Tích thật ra thì rất ấm áp, mềm nhẹ, nhưng bây giờ lại không có nhiệt độ.
Quý Vũ ngây ngẩn, theo bản năng liền muốn phản bác.
Nhưng Bạch Tụng đã lên tiếng trước, nhìn nữ nhân cách đó không xa:” Cô đang nói tôi?”
Sở Tích nghe được thanh âm này, nghiêng đầu nhìn Bạch Tụng, bình thản mở lời: “Tôi nói là một người khác, không phải nói cô.”
Nhìn thẳng mắt nhau, so với mới vừa rồi Sở Tích từ trên thang lầu đi xuống, lúc này nhìn càng thêm biết rõ, biết cô ấy nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Tụng ở khoảng cách gần thấy người phụ nữ này, dễ dàng để cho những phụ nữ như Bạch Tụng dâng lên tự ti.
Đồ trang sức trang nhã, son môi tự nhiên, da thịt rất trắng, sạch sẽ, ngũ quan nhìn kỹ không tinh xảo bằng Trì Hoan, nhưng giữa lông mày cũng không có sự cao ngạo lãnh đạm, chẳng qua là lộ ra bình tĩnh lạnh nhạt.
Nếu như khí chất của cô ta vẫn có thanh nhạt, chút ít sắc bén, cô ấy lại là tinh tế mà mềm mại.
Thời Khiêm nói, cô ấy là xiềng xích trong lòng Thịnh Đường.
Nhưng là gông xiềng này, rất xinh đẹp.
Quý Vũ không có phí công nghĩ nhiều như vậy, cô ta quay đầu nhìn về phía người bạn kia của mình, kinh ngạc mà không thể tin: “Lộ lộ?”
“Không phải… Không phải là mình, Tiểu Vũ, cậu làm sao có thể hoài nghi mình? Hơn nữa tự nhiên mình cắt váy của cậu làm gì?”
Quý Vũ nhìn cô ta, rất hồ nghi, ngược lại lại hỏi Sở Tích: “Sở tiểu thư, cô có chứng cớ gì chứng minh là bạn của tôi làm?”
“Tôi thấy được.”
Chẳng qua là cách xa, cô (ST) cũng chỉ là trong lúc vô tình liếc đến, một cái xẹt qua, cũng không có làm dừng lại, những chuyện giữa nhà giàu với nhau, cô chưa bao giờ muốn nhúng tay, bây giờ cũng không có tư cách nhiều đi nhúng tay nữa.
Lộ Lộ chợt bị gọi tên, cô gái chột dạ mấy giây, nhưng vẫn là trấn định hỏi ngược lại: “Nói miệng không bằng chứng, ai biết cô nói có phải thật hay không?”
Trì Hoan cười lạnh: “Bây giờ biết nói miệng không bằng chứng rồi hả? Cô chắc chắn không có bằng chứng? Camera cô không để ý sao?”
Cô lúc đầu cho là váy Quý Vũ tại phòng vệ sinh liền hư rồi, dù sao camera theo dõi không thể nào lắp phòng vệ sinh nữ. Cô cũng chưa có nói ra, nhưng Sở Tích lại thấy sau khi Quý Vũ đi ra ngoài, cô ấy nếu thấy được, liền khẳng định không ở bên trong phòng vệ sinh.
Lộ lộ mặt biến sắc.
Người đàn ông này có thể động đến bảo an của quán rượu, liền nhất định có thể mở camera kiểm tra…
Mặc Thời Khiêm chỉ rũ mắt nhìn nữ nhân trong ngực, giọng điệu nhàn nhạt lành lạnh: “Bạch Vân bảo cô cắt váy Quý Vũ, sau đó giá họa cho Trì Hoan?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]