Hàn Dao áp sát vào cành cây. Để không gây ra một tiếng động nào, cô chỉ có thể chậm rãi điều chỉnh hơi thở, khiến năng lượng tiêu hao ở mức nhỏ nhấ1t. Hơi thở phả ra từ miệng cô như muốn đóng băng trên cành cây. Nhìn cách tìm kiếm trải rộng của Mạnh Thế Hựu, cả người cô căng chặt, đến 0cả thở cũng không dám thở nhiều, chỉ sợ mình hơi mất tập trung một chút là sẽ bị bọn họ tìm ra. Lính cấp dưới của Phó Thiếu Lê đương nhiên3 là có bản lĩnh rồi, huống chi đơn vị của bọn họ cũng không phải là đơn vị bình thường. Bọn họ là những tinh anh trong số các tinh anh, khả năng q2uan sát nhạy bén, ăn đứt những binh lính bình thường. Dù sao Hàn Dao cũng chưa được huấn luyện một cách bài bản, không thể sánh với bọn họ0 được. Thậm chí đến cả trên trời mà bọn họ còn không bỏ qua. Khi họng súng của Mạnh Thế Hựu lia về phía Hàn Dao, trái tim cô như nhảy lên 9cổ họng, không đối diện với tầm mắt của anh ta. Sau khi đánh mắt một vòng trên trời, Mạnh Thế Hựu dời tầm mắt, dẫn cả đội tiến lên tiếp. Khi tin tức được báo về cho Phó Thiếu Lê, anh im lặng rất lâu, cuối cùng nói một câu: “Thông báo với tổng bộ chỉ huy, tình hình có biến, sắp xếp người bảo vệ trưởng quan chỉ huy, nhanh chóng rút lui, chuyển tới bộ chỉ huy trên biển!” Nhân viên truyền tin nhanh chóng kết nối với tổng bộ chỉ huy, báo cáo lại chuyện này. Sau khi đám Mạnh Thế Hựu đi xa rồi, Hàn Dao nhanh chóng trèo xuống, lao nhanh theo hướng ngược lại. Lúc này cô cảm thấy vô cùng may mắn vì thể lực của mình khá tốt. Sau ba kilomet chạy tới tốc độ cao, cô nghe thấy tiếng uỳnh uỳnh vọng tới từ đằng sau. Hàn Dao núp trên cây, chỉ mấy phút sau đã nhìn thấy một đội xe đang di chuyển với quy mô lớn. Cô nhíu mày nhìn chiếc xe được bảo vệ ở chính giữa lăn bánh rời khỏi đó. Hàn Dao dựa trên cây, quyết định sẽ tập hợp với đội của mình trước. Sau một hồi phân biệt, cô mới tìm ra và lần theo phương hướng mà mình tới đây. Lúc này không còn sớm nữa, đêm đen bí ẩn và nguy hiểm. Hàn Dao cẩn thận trở về theo phương hướng lúc đầu, đang lần mò tìm đồ ăn trên mặt đất thì một khẩu súng dí vào gáy cô. “Không được nhúc nhích!” Giọng nói trầm thấp trong cổ họng, nhưng giữa đêm hôm khuya khoắt, lời nói đột ngột ấy vẫn đủ để khiến người ta sợ mất hồn mất vía. Hàn Dao giật thót mình, động tác của cô khựng lại, chờ người đằng sau lên tiếng tiếp. “Giơ hai tay lên, quay người lại!” Hai khẩu súng trường mà Hàn Dao đang đeo cũng bị lấy xuống. Cô giơ hai tay qua đỉnh đầu và xoay người lại. Trông thấy người vừa xuất hiện, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm. “Là tôi.” Hà Tiêu Linh đang cầm súng chĩa về phía cô, lúc này lập tức rút khẩu súng về, tầm mắt lướt qua băng tay trên cánh tay cô. “Cô tới bằng cách nào thế?” Cô ấy chỉ vào băng tay đại biểu cho đội đỏ. Hàn Dao liếc nhìn xuống cánh tay mình. Cô kéo băng tay màu đỏ xuống, thò tay vào túi lấy cái băng tay vốn thuộc về mình ra và dán lên cánh tay. Trong lúc giơ tay, Hà Tiêu Linh nhìn thấy vết đỏ thẫm trên cổ tay cô. “Tay cô sao thế?” “À, cọ mấy cái vào dây thừng ấy mà, không sao!” Hàn Dao lắc lắc tay, chứng minh rằng cổ tay mình không sao cả. Cô tiện tay cài cúc áo ở cổ tay vào, che đi phần băng vải đã nhuốm máu đỏ chót, sau đó cầm khẩu súng vừa bị ném xuống đất lên. Thấy cô không định nói, Hà Tiêu Linh cũng không ép buộc, dẫn cô đi tìm quân ta, tiện thể hỏi thăm tình hình. Hàn Dao nói hết những gì mà mình biết ra. Nghe xong, Hà Tiêu Linh gật đầu, dẫn cô đi tập trung với phe mình. Vừa trông thấy Hàn Dao là Chúc Quân Dương hưng phấn lao tới, túm lấy cổ tay cô, Hàn Dao nhíu mày lại. Hà Tiêu Linh nhìn thấy, muốn ngăn cản nhưng lại trông thấy ánh mắt ra hiệu của Hàn Dao, chỉ có thể xoa cánh mũi, đi nói chuyện với Giang Hàn đang ngồi bên kia. Hàn Dao bị Chúc Quân Dương giữ chặt, chỉ đành ngồi xuống cùng cô ấy. Cô âm thầm rút tay về, buông thõng cạnh người mình, sau đó liếc mắt nhìn Trương Lan Tiếu, chỉ có hai người hiểu ý của nhau. Cả hai đều là người thông minh, Hàn Dao không nói, nhưng từ động tác của cô, Trương Lan Tiếu có thể đoán ra được phần nào. Cô ấy liếc nhìn tay cô, bất đắc dĩ day trán mấy cái, chắc là bị thương ở tay rồi! Chúc Quân Dương chẳng tinh mắt gì cả, đúng là đồ ngốc tăng động! Chúc Quân Dương lải nhải rất lâu rồi mới phát hiện ra không có ai đáp lại mình. Thấy Hàn Dao có vẻ không hứng thú cho lắm, cô nàng mới hậm hực ngậm miệng lại. Theo những gì mà Hà Tiêu Linh nói lúc trước, có thể biết được rằng nhiệm vụ thiết yếu của bọn họ là gϊếŧ sĩ quan chỉ huy, tiện thể đánh cắp tài liệu mật. Đương nhiên, chuyện chủ yếu nhất vẫn là gϊếŧ sĩ quan chỉ huy, nhưng đối với đội lục chiến hải quân, chỉ gϊếŧ sĩ quan chỉ huy thôi thì sao mà đủ được? Đương nhiên là phải hoàn thành cả hai nhiệm vụ rồi! Hàn Dao đã từng tiếp xúc với nhóm nữ trinh sát hải quân này rồi, bọn họ cũng có sự hiểu biết nhất định về thực lực của cô. Lần trước huấn luyện chung, thực lực mà Hàn Dao để lộ ra đủ để bọn họ hiểu biết sơ qua về cô. Hàn Dao không mang nhiều trang bị, thậm chí còn không có những trang bị cơ bản của một người lính Liên vệ sinh. Lúc trước bị bắt nhanh quá nên cô chưa kịp chuẩn bị gì cả, trên người chỉ có một con dao găm quân dụng và hai khẩu súng tự động M95 lấy được từ bộ chỉ huy. Cả nhóm không vội vã lên đường ngay mà dựng một nơi đóng quân tạm thời ở đây. Một trạm hậu cần đã bị đánh sập rồi, mặc dù bọn họ không chỉ có một trạm hậu cần, nhưng vẫn có sự tổn thất nhất định. Ít nhất thì ở đây, bọn họ không liên lạc được với trạm hậu cần khác, lương thực và đạn dược đều khá thiếu thốn. Bởi vì sợ người bên đội đỏ phát hiện ra nên cả đội không nhóm lửa, cũng không thể bắt cá hay săn bắt động vật gì được, chỉ có thể lấy mấy túi lương khô ra chia nhau. Hàn Dao cầm một miếng lương khô, chậm rãi gặm ăn. Chúc Quân Dương đưa cho cô một túi, nhưng bị cô chia cho những người khác hết, chỉ giữ lại một miếng để ăn. Còn chưa ăn hết lương khô thì Trương Lan Tiếu đã kéo cô sang một bên. Bị kéo một tay, cô nhét luôn miếng lương khô đang ăn dở vào miệng. Hai người núp ra sau một cái cây lớn, cách nơi vừa ngồi mấy mét. Vừa dừng lại là Trương Lan Tiếu đã kéo ống tay áo của Hàn Dao lên. Trông thấy băng vải dính máu và đông cứng lại, cô ấy hít một hơi khí lạnh. “Vốn tôi tưởng chỉ là vết thương nhỏ thôi, bây giờ nhìn mới biết là không nhỏ chút nào.” Giọng điệu ngạc nhiên của cô ấy khiến Hàn Dao cảm thấy bất đắc dĩ. “Chỉ bị thương ngoài ra thôi thật mà, trông có vẻ hơi ghê thôi, đỡ hơn động dao động súng với bọn họ nhiều.” Trương Lan Tiếu lấy một túi thuốc từ trong túi áo rằn ri màu xanh lam ra, định băng bó lại cho Hàn Dao, nhưng bị cô vươn tay ngăn cản. “Đừng băng bó lại nữa, nó khô lại rồi. Bây giờ mà tháo băng vải ra thì kiểu gì cũng sẽ nứt toác, đợi đến khi kết thúc diễn tập rồi giải quyết.” “Thế thì...” Trương Lan Tiếu hơi sốt ruột, nhưng lại bị Hàn Dao ấn chặt tay, chẳng thể làm gì khác hơn là rút tay về. Hàn Dao kéo ống tay áo xuống, đúng lúc Chúc Quân Dương xuất hiện đằng sau cô, vỗ vào lưng cô một cái. “Hai người lén la lét lút làm gì đấy? Sao phải trốn tránh tôi?” Hàn Dao nhìn Trương Lan Tiếu, cười nói: “Cô ấy thấy cô và Đại Lan đều có nửa kia rồi nên tìm tôi kể khổ chứ sao nữa.” Cô cười tít mắt nhìn Trương Lan Tiếu, nói một câu trêu ngươi đồng đội, không hề thấy ngượng ngùng. Nghe vậy, Trương Lan Tiếu trợn mắt lên: “Tôi nói vậy bao giờ?” Hàn Dao đây Chúc Quân Dương một cái. “Cô nói xem, trông cô ấy như vậy có giống không hả?” Chúc Quân Dương gật đầu, còn bồi thêm một câu: “Giống! Tiếu Tiếu, chắc chắn là cô ghen tỵ vì bọn tôi có người yêu rồi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]