Người đàn ông không nói gì, cứ thế siết chặt cằm cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Một lát sau, Hàn Dao lại mở miệng:
“Thủ trư1ởng, đừng mong moi được gì từ miệng tôi, vô dụng thôi.”
“Vậy phải làm thế nào mới moi được?”
Người đàn ông nhích lại gần, 0hôn một cái vào môi cô, sau đó lại tách ra.
“Thế này à?”
Thấy cô nhíu mày, anh lại hôn lên môi cô một lần nữa, lần này khô3ng chỉ lướt qua như lần trước. Anh cạy hàm răng cô ra, hút lấy hương thơm từ cô một cách nhanh chóng và kịch liệt, như thể muốn ăn tươi nu2ốt sống cô.
Hàn Dao giãy giụa, nhưng không thoát ra được. Cô bị trói nên không hề có năng lực phản kháng, chỉ có thể để mặc anh là0m thế với mình, trong lòng dâng lên nỗi nhục nhã vô tận.
Có thứ gì đó ươn ướt trào ra từ mắt cô, vị mặn lọt vào khoang miệng, khiế9n động tác xâm chiếm của người đàn ông khựng lại.
Anh mở mắt ra, chẳng biết từ khi nào mà người lính nữ trước mặt đã đầm đìa nước mắt.
Phó Thiếu Lê buông cô ra, nhìn chăm chú vào mắt cô.
“Hay là như thế này?”
Hai câu nói gần như đâm xuyên qua trái tim cô. Anh vẫn lạnh lùng nhìn cô như thế, dù rằng bọn họ vừa làm chuyện thân mật đến vậy.
Bởi vì giãy giụa cọ xát, vết thương trên cổ tay cô đổ máu, chảy dọc xuống dưới, tạo thành những đóa hoa đỏ rực, nở rộ trên mặt đất.
Cô không muốn nhìn anh, nhưng anh lại ép cô phải ngẩng đầu. Bốn con mắt đối diện với nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592032/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.