Lần này cũng thế, khi đến chiến trường, bọn họ còn không được xem cảnh chiến đấu, chỉ có thể xem đống xác chết ở đây, chán thật đấy!
Có hai đội đỏ và đội xanh, mặc dù Hàn Dao thuộc đội xanh, nhưng lính tốt như cô không có quyền lợi được biết bộ chỉ huy của đội xanh ở0 đâu.
Bởi vì chiến trường thay đổi liên tục nên hầu như ngày nào bọn họ cũng phải di chuyển lương thực đạn dược, nhưng chưa từng 3thấy một vị sĩ quan chỉ huy nào, thậm chí còn không thấy một thành viên đội đỏ nào.
Đậu xanh! Đây là cảm nhận rõ rệt nhất trong l2òng Hàn Dao suốt hai ngày qua.
Ngày thứ ba, trời tờ mờ sáng, đám Hàn Dao đang cất đồ lên xe. Thời tiết không quá đẹp, còn có cả s0ương mù.
Lính hậu cần cũng đang chuẩn bị để di chuyển địa điểm như bọn họ, chạy qua chạy lại giữa mấy chiếc xe.
Hàn Dao c9hưa tỉnh ngủ hẳn, đầu óc mơ mơ màng màng. Đại Lan ở bên cạnh vác đồ, nhìn cô và cười một cách bất đắc dĩ.
Chu Tiểu Manh là một đội trưởng có lòng cảm thông với cấp dưới. Trông dáng vẻ buồn ngủ của Hàn Dao, cô ấy nhận lấy hộp y tế mà cô đang xách, bảo cô dựa vào xe nghỉ ngơi một lát.
Hàn Dao cúi đầu, nhắm hờ mắt, đột nhiên thấy một thứ đồ hình tròn lăn tới chỗ này.
Giây tiếp theo, nhìn thấy rõ thứ đó, cô lập tức mở to hai mắt, hô to:
“Có lựu đạn! Nằm xuống!”
Cả cơ thể của cô nhảy sang một bên khác, còn chưa chạm đất thì đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592031/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.