“Chuyện gì?” Người lính nữ nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Phó Thiếu Lê không trả lời, chỉ rút ngắn khoảng cách giữa hai người, bất ch1ợt hôn lên môi cô. Một lúc lâu sau anh mới tách ra, nhìn cô gái đang mất hết sức lực vì nụ hôn của anh, anh ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai 0cô. “Chuyện là hôn em như thế này.” Lời nói bất ngờ ấy khiến Hàn Dao sửng sốt, đến khi hiểu ra, khuôn mặt của cô lập tức đỏ bừng. Cô giãy giụa mấy cái, Phó Thiếu Lê cũng không miễn cưỡng, buông cô ra và nhìn thẳng vào cô. Ánh nhìn ấy của anh khiến Hàn Dao càng ngượn2g ngùng hơn. Cô vươn tay, đập một cái vào vai anh. “Anh học đâu ra nhiều trò thế hả?” Đậu xanh, cô đớp thính mất rồi! A a a a! “Thích không?” Không biết vì lý do gì, Hàn Dao luôn cảm thấy giọng anh rất gợi cảm, nếu cứ tiếp tục thế này thì cô sẽ điên mất. Vì thế, cô 9xua tay với anh: “Không nói với anh nữa, em đi đây!” Hàn Dao xoay người chạy mất, Phó Thiếu Lê nhìn theo bóng lưng cô đến tận khi cô rẽ ngoặt, không thấy đâu nữa. Anh nhìn xung quanh, sau đó mới lên xe, lái xe rời khỏi đó. Rời khỏi tầm mắt của Phó Thiếu Lê, Hàn Dao vuốt ngực, thở phào một hơi, đến giờ trái tim cô vẫn đang đập thình thịch. Nghĩ lại vẫn thấy không quá chân thật, bọn họ cứ thế đến với nhau rồi sao? Hàn Dao sờ lên môi, cảm thấy môi vẫn còn nóng bỏng. Cô buông tay ra, lắc đầu, không nghĩ ngợi lung tung nữa. Hàn Dao trở về ký túc xá, bởi vì tâm trạng khá tốt, trên mặt cô cũng hiện lên nụ cười. Chu Tiểu Manh sấn tới trước mặt cô, vẻ mặt hóng chuyện. Cô ấy nhìn chằm chằm vào miệng cô rất lâu, cuối cùng chỉ vào miệng cô: “Hàn Dao, sao miệng cô lại sưng lên thế? Ai hôn cô à?” Cái nhìn ấy khiến Hàn Dao sởn hết tóc gáy, đến khi nghe thấy lời nói của cô ấy, cô vội vàng che miệng. “Đội trưởng, cô nhìn nhầm rồi, vừa rồi ăn tối tôi ăn đồ cay, miệng mới sưng thế thôi!” Không đợi Chu Tiểu Manh nói gì tiếp, Hàn Dao chạy tới cạnh giường, cầm điện thoại chuồn đi mất. Nhìn theo bóng lưng biến mất nhanh như gió ấy, Chu Tiểu Manh chỉ đành ngưng cái suy nghĩ hóng chuyện của mình. Trần Duyệt Vy vẫn đang đọc sách, cô ta nhìn theo bóng Hàn Dao, vẻ âm u trong mắt lại trào ra. Hàn Dao ra ngoài gọi điện thoại cho bà ngoại một lúc, sau đó mới tắt máy. Chưa đầy hai giây sau, chuông điện thoại lại vang lên. Đó là một dãy số lạ, cô ngẫm nghĩ rồi bắt máy: “A lô, ai vậy?” Mãi mà đầu bên kia không trả lời lại. “Xin hỏi ai gọi vậy?” Đến khi cô hỏi lần nữa, bên tai lại vang lên tiếng “tút tút”. Tự nhiên nhận được một cuộc gọi như thế, Hàn Dao ngơ ngác nhìn điện thoại, không hiểu ra sao cả. Cô không thể nghĩ ra được là ai biết số điện thoại của cô, gọi cho cô mà lại không nói lời nào như thế. Nghĩ mãi mà không nghĩ ra, một tin nhắn thu hút sự chú ý của cô. Chỉ liếc qua là Hàn Dao biết ai gửi tới, nội dung tin nhắn là: [Nhớ ngủ sớm nhé, bạn gái.] Là tin nhắn của Phó Thiếu Lê. Hàn Dao nhanh chóng nhắn lại: [Biết rồi, bạn trai nói nhiều!] Chỉ có hai tin nhắn, ngoài ra thì không còn gì khác nữa. Hàn Dao biết anh đã đọc được tin nhắn rồi, nhưng đồng thời cũng biết anh rất bận. Trong quân đội, nhiệm vụ của quân nhân không phải là yêu đương. Bọn họ không có thời gian, có sứ mệnh cao cả hơn. Bọn họ phải bảo vệ đất nước, đây là sứ mệnh của mỗi một người lính, là niềm tin không bất diệt, bọn họ sinh ra là vì đất nước! Hơn nửa tháng tiếp theo, Phó Thiếu Lê tiếp tục làm nhiệm vụ, Hàn Dao thì vẫn huấn luyện cùng đội ngũ. Gần đến cuối năm, ngoại trừ bộ đội ra thì những nơi khác đã nhuốm đậm hương vị ngày Tết rồi, ở quê nhà cũng đang vội vàng đón Tết. Sài Khả Mộc và Tống Tinh Kỳ từng nhắc tới chuyện đón bà ngoại tới nhà mình ăn Tết mấy lần rồi, nhưng lần nào bà cũng từ chối, nói là phải đón Tết ở nhà. Cậu của Hàn Dao, con trai ruột của bà ngoại, nói là năm nay sẽ đón bà tới nhà mình ăn Tết. Lúc nghe bà nói vậy, Hàn Dao không quá đồng ý, nhưng bà cứ khẳng định là sẽ không sao, cô cũng không khuyên được, chỉ có thể bảo Sài Khả Mộc mang tiền của mình tới cho người cậu trên danh nghĩa ấy, bảo bọn họ đừng đối xử tệ bạc với bà. Nhưng dù đã sắp xếp như thế rồi, cô vẫn không yên tâm. Cô muốn về nhà, nhưng lại không được nghỉ phép, chỉ có thể gọi điện thoại mỗi ngày, hỏi thăm tình hình của bà. Không biết có phải là vì lâu rồi không gặp bà hay không mà trong lòng Hàn Dao luôn cảm thấy bất an. Đêm giao thừa là thời điểm đoàn tụ, toàn liên đội tụ tập trong nhà ăn, cán bột làm sủi cảo, ăn tối xong còn được xem tiết mục liên hoan cuối năm nữa. Không khí tết nhất thấm đượm, Hàn Dao không yên tâm, vẫn gọi điện thoại về. Bà ngoại chụp một bức ảnh gửi cho cô, cô mới thấy thoải mái hơn đôi chút. Hàn Dao đón cái tết đầu tiên ở bên ngoài trong bầu không khí nhộn nhịp ấy, có đám chiến hữu tràn trề sức sống làm bạn cô, còn có người đàn ông đứng sau lưng cô. Từ khi Phó Thiếu Lê trở về, chuyện diễn tập được xếp vào lịch trình, tất cả những gì liên quan đều được giữ bí mật. Người tham gia, địa điểm, thời gian, tất cả đều không công khai, nhưng việc huấn luyện cũng được tăng cường rồi. Xem đám lính trong Liên vệ sinh kêu trời kêu đất hằng ngày, trong lòng Hàn Dao mừng khấp khởi. Cô không mệt, vậy nên bọn họ mệt là cô lại thấy hả hê. Chỉ những khi rảnh, Phó Thiếu Lê mới gửi tin nhắn cho cô, nửa tháng qua bọn họ chưa gặp nhau lần nào. Anh thật sự rất bận, ngày nào cũng tối mặt tối mũi. Trong nửa tháng qua, Hàn Dao từng nhận mấy cuộc điện thoại, lần nào cũng không nói câu nào, thậm chí một, hai lần gần đây còn nghe thấy tiếng cười vọng ra. Lần nào người kia cũng tắt máy trước, tuy rằng rất nghi ngờ, nhưng Hàn Dao không nói cho ai biết cả. Đến tận Tết Nguyên Tiêu, ngày mười sáu tháng Giêng, vào sáng hôm nhận được nhiệm vụ diễn tập, chủ nhân của những cuộc gọi ấy mới nói câu đầu tiên: “Cái đồ bị vứt bỏ, mãi mãi bị vứt bỏ!” Câu nói ấy khiến Hàn Dao như rơi vào hầm băng, điện thoại rơi xuống đất cũng không hề hay biết. Đến tận khi tiếng còi tập hợp vang lên, Chu Tiểu Manh tới gọi cô, cô mới phát hiện ra cuộc gọi đã kết thúc rồi. Cô lạnh toát cả người, Chu Tiểu Manh thúc giục cô lấy đồ đi cùng đội ngũ. Trên trực thăng chỉ có người của đội một, Liên vệ sinh bị tách ra mấy nơi khác nhau. Tuy đã lên trực thăng, nhưng bọn họ không biết mình sắp đi đâu. Hai mươi phút sau, máy bay trực thăng tiếp đất, nói chính xác hơn thì nó đáp xuống một chiếc tàu chiến. Lúc xuống máy bay, đám Hàn Dao mới biết mình đang ở trên biển. Một nhóm binh lính đứng quây thành một vòng, còn nhóm lính trinh sát hải quân thì đứng ở một góc. Hàn Dao dời tầm mắt, không dừng lại quá lâu. Bọn họ là nhóm cuối cùng xuống tàu chiến, những người lính nên đi thì đã đi cả rồi. Cuối cùng, theo sự chỉ dẫn của Trung Đội trưởng, bọn họ dựng một cơ sở trú đóng tạm thời. Bởi vì không hiểu rõ quy tắc diễn tập nên Hàn Dao không phát hiện ra bộ chỉ huy ở đây. Bọn họ dựng trại ở một nơi chứa lương thực đạn dược, kết hợp thành mấy đội y tế, chực chờ mệnh lệnh từ tiền tuyến, phối hợp với nhau để chữa trị và di chuyển những người bị thương. Buồn tẻ thì đúng là buồn tẻ thật. Đã diễn tập hai ngày rồi, đám Hàn Dao không cần lo lắng về vấn đề an toàn, chỉ có điều ngày nào cũng nghe thấy tiếng súng vang, tiếng pháo nổ và tiếng máy bay. Sau khi cuộc chiến kết thúc, bọn họ sẽ đi dọn dẹp chiến trường, xem có ai bị thương không, đồng thời thống kê số người bị thương. Mỗi khi bọn họ tới nơi, trên chiến trường chỉ còn mấy “cái xác” và “thương binh”, Hàn Dao thật sự cảm thấy nhàm chán.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]