“Tôi đã tưởng tượng rất nhiều cảnh tượng lúc anh trở về, tôi sẽ cho anh biết câu trả lời của tôi, nhưng ai ngờ anh lại chuyên quyền độc đ1oán như thế, còn không cho tôi cơ hội để nói!”
Động tác giãy giụa của cô gái trước ngực ngày một mãnh liệt, đến tận khi thoát ra0 được.
Phó Thiếu Lê trông thấy nét tổn thương trong mắt cô, nỗi lòng không khỏi hoảng loạn.
Sau đó, anh lại nghe thấy cô3 nói:
“Tôi vui vẻ chờ người tôi thích trở về, muốn chính miệng nói với anh ta rằng tôi thích anh ta, tôi nhớ anh ta, nhưng hôm n2ay anh ta lại nói là anh ta không cần câu trả lời của tôi, anh ta không cần nữa!”
Cô trầm giọng hô lên, như một con thú nhỏ, dồn0 hết sức nặng của cơ thể lên cánh tủ sau lưng.
Người đàn ông ở đối diện cứng đờ người lại, nhìn cô bằng ánh mắt khϊếp sợ, nhưng 9chưa đầy hai giây sau lại biến thành vui mừng, trong mắt chỉ toàn ý cười.
Anh tới gần, muốn ôm cô, nhưng vừa vươn tay thì đã bị cô hất ra.
“Tránh ra!”
Không quan tâm tới sự phản đối của cô, anh ấn cái tay đang vung bừa bãi của cô xuống, ôm chặt lấy cô.
“Cô nhóc.”
Giọng nói trầm thấp, dường như còn hơi run rẩy cứ quanh quẩn bên tai cô. Dần dần, cô ngừng giãy giụa, yên tĩnh dựa vào lòng anh, để mặc cho anh ôm mình.
Tay cô buông thõng cạnh người, nắm chặt lại rồi lại buông ra, cuối cùng vòng lên eo anh.
Như được cổ vũ, bờ môi ấm áp hôn lên môi cô, nhẹ nhàng mổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592029/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.