Trên chiến trường mô phỏng chiến trận thực tế, Hàn Dao đang cúi đầu kiểm tra những dụng cụ trong hộp y tế lần cuối cùng, tránh 1trường hợp thiếu dụng cụ.
Không ngờ lúc ngẩng đầu lên, cô lại nhìn thấy Âu Dương Dịch với chiếc áo blouse trắng. Cô hừ0 lạnh một tiếng:
“Mặt người dạ thú!”
Hàn Dao nói nhỏ, không để Âu Dương Dịch nghe thấy, nhưng thấy miệng cô mấ3p máy, anh ta thừa biết lời cô nói không hay ho gì cả.
“Đang mắng mỏ gì sau lưng tôi đấy?”
Hàn Dao giật giật k2hóe môi.
“Thì mắng anh đó, mắng anh mà còn cần lời nào khác sao?”
Âu Dương Dịch im lặng sờ ống nghe y tế đeo t0rên cổ, nhìn chung thì chỉ có thể mắng anh ta lăng nhăng, mặt người dạ thú chứ còn gì nữa!
“Sao anh lại tới đây?”
9
Hàn Dao thực sự muốn biết vì sao Âu Dương Dịch lại tới đây.
Người đàn ông trước mặt cười tươi, vươn tay gõ một cái vào trán cô.
“Cô quên tôi là quân y à? Huấn luyện chữa bệnh theo đội, đương nhiên tôi phải ở đây rồi, không thì phối hợp thế nào được?”
Hàn Dao che cái trán bị gõ đau. Cô lùi về sau hai bước, nhìn chằm chăm vào anh ta. Âu Dương Dịch còn định nói gì nữa, nhưng vừa động đậy thì cô đã vươn tay ra chặn lại.
“Anh nói thì cứ việc nói, động tay động chân làm gì.”
Nhìn gò má hơi ửng đỏ của cô, Âu Dương Dịch cúi người, nhích tới trước mặt cô.
“Nhớ phải phối hợp chặt chẽ với tôi đấy!”
Dứt lời, anh ta véo má cô, sau đó lập tức lùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592028/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.