Hàn Dao lên tiếng: “Đừng bao giờ động lòng trắc ẩn với kẻ địch, cô mắc phải điều tối kỵ rồi.” Nắm đấm xòe 5ra, vỗ hai cái vào khuôn mặt ngơ ngác của Chúc Quân Dương. Hàn Dao đứng bật dậy, quay mặt về phía Hà Tiêu Linh, t6hở gấp nói: “Hai vị đội trưởng có hài lòng với kết quả này không?” Trong lúc đánh nhau, mũ của cô vẫn khô7ng rơi xuống, chỉ hơi dính bụi. Cô không có biểu cảm gì rõ rệt, chỉ nhìn Hà Tiêu Linh và Sa Long với ánh mắt chứa đựng ý 4cười. Hà Tiêu Linh gật đầu, không nói gì cả. Sa Long vỗ vào vai Hàn Dao: “Áp dụng kiến thức học 8tại chỗ khá đấy!” Hàn Dao lẳng lặng liếc nhìn hai người. “Đó là nhờ hai vị đội trưởng dạy tốt!” “Cô thì nhiều trò lắm cơ!” Hà Tiêu Linh vỗ một cái vào đầu cô. Cô ấy chỉ vào Chúc Quân Dương, Chúc Quân Dương vẫn đang nằm trên mặt đất, không có ý định đứng lên. “An ủi người ta đi, tâm hồn mong manh dễ vỡ quá.” Hàn Dao cúi đầu, giơ tay chỉnh lại vành mũ, đúng lúc đối diện với một ánh mắt, trong đáy mắt như có ý cười trào ra. Chúc Quân Dương nằm trên mặt đất, hoàn toàn không định đứng lên. Khi đối diện với ánh mắt của Hàn Dao, cô ấy bỗng cười thật tươi, Hàn Dao trông thấy rõ ràng. Một giọt nước mắt trào ra khóe mắt, chảy dọc xuống mang tai, tan vào trong tóc cô ấy. Một bàn tay vươn tay, dừng lại trước mặt Chúc Quân Dương, chờ cô ấy bắt lấy. Bàn tay ấm áp ấy nắm lấy tay Chúc Quân Dương, chỉ khẽ dùng sức là cô ấy bị kéo lên. Chúc Quân Dương ôm chầm lấy người lính nữ trông không có quá nhiều thay đổi trước mặt, dồn sức vào tay, siết chặt đến mức Hàn Dao khó thở. Nhưng cô vẫn để mặc cho cô ấy ôm, bên tai là giọng nói khẽ run của cô ấy: “Lâu rồi không gặp, chiến hữu của tôi!” Rất hiển nhiên, bản lĩnh mà Hàn Dao thể hiện ra đủ để nhóm thành viên đội lục chiến và những người trong đội một ngạc nhiên sững sờ. Lúc trước, Hàn Dao để lộ thể lực ở Liên vệ sinh đã khiến bọn họ phải chú ý tới cô, nhưng hiện giờ, ai cũng phải nhìn cô bằng con mắt khác. Trung đội trưởng Vương Xán đứng trong đội ngũ của Liên vệ sinh, ánh mắt nhìn Hàn Dao cũng thay đổi rõ rệt. Cô ấy cũng từng nghe nói tới Hàn Dao khi ở Liên vệ sinh rồi, bây giờ tận mắt nhìn thấy, cô ấy mới biết đó là một người xuất sắc đến mức nào. Đồng thời cô ấy cũng không khỏi hoài nghi, vì sao một hạt giống tốt như thế lại tới Liên vệ sinh? Không chỉ một mình Vương Xán, ngay cả các thành viên của đội lục chiến hải quân cũng cảm thấy khó hiểu. Chúc Quân Dương cứ ôm Hàn Dao mãi, Hàn Dao kéo cô ấy ra, lùi về sau hai bước, giơ tay chào hai đội trưởng. “Hai vị đội trưởng, không quấy rầy mọi người huấn luyện nữa, tôi đi trước đây.” Hàn Dao chỉ về phía Liên vệ sinh rồi xoay người đi luôn, còn không kịp nói gì với Chúc Quân Dương. Cuộc huấn luyện lại tiếp tục, Hà Tiêu Linh dành một buổi chiều để phối hợp huấn luyện với người của Liên vệ sinh, thế nên sáng nay chủ yếu vẫn là huấn luyện đội lục chiến. Thấy Hàn Dao quay lại, Vương Xán không cho cô vào hàng ngay, mà kéo cô tới một nơi cách đó mấy mét. Cô ấy nhìn Hàn Dao một lúc lâu, dường như đang sắp xếp từ ngữ. Không đợi cô ấy mở miệng, Hàn Dao đã lên tiếng trước: “Trung đội trưởng, tôi biết cô muốn hỏi điều gì. Tôi sợ nước nên mới không vào đội lục chiến hải quân.” Lý do này... Vương Xán vẫn nhìn cô. “Lý do? Sinh lý hay tâm lý?” “Tâm lý.” Người lính nữ trẻ tuổi ở phía đối diện thở dài một hơi. “Không khắc phục được à?” “Quân y Âu Dương đang giúp tôi, nhưng hiệu quả không lớn.” Nghe vậy, Vương Xán gật đầu, không nghĩ thêm gì nữa. Cô ấy liếc nhìn đám người đang dỏng tai lên nghe ở đằng sau, vẫy tay bảo bọn họ giải tán. “Có định cho bọn họ biết không?” Hàn Dao nhún vai: “Tùy cô.” Hàn Dao thì sao cũng được, Vương Xán ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng lắc đầu, không định nói với người khác. “Tôi biết cô sẽ không ở Liên vệ sinh quá lâu, nhưng cô phải nhớ rằng Liên vệ sinh sẽ luôn là nơi mà cô từng tới.” Hàn Dao không nói tiếp, chỉ im lặng gật đầu. Nhận được sự khẳng định của cô, Vương Xán cũng gật đầu, dời tầm mắt sang những người vẫn đang huấn luyện. Cô ấy không bảo Hàn Dao về hàng, hai người vẫn luôn đứng đó. Bây giờ Hàn Dao mà về thì kiểu gì cũng sẽ bị mọi người hỏi tới hỏi lui, đứng cạnh trung đội trưởng, ít nhất sẽ không có người dám ngang nhiên tới hỏi thăm. Ánh mắt của Vương Xán hơi tối, trên người Hàn Dao có quá nhiều điểm nhấn, dù rằng cô chỉ là một tân binh, dù rằng cô có một nhược điểm lớn đến vậy, nhưng cô vẫn đang tỏa sáng, hệt như lúc trước. Đến giờ ăn trưa, Vương Xán cho Hàn Dao một khoảng thời gian tự do. Bên phía đội lục chiến cũng cho bốn người Chúc Quân Dương tự do, bọn họ kéo Hàn Dao đi ăn cơm. Điều mà Hàn Dao không ngờ là cô lại trông thấy La Hiển Thanh ở phòng bếp trong nhà ăn, đã hơn hai tháng rồi cô chưa gặp ông ấy. Nhờ quen biết từ trước nên trong khoảng thời gian qua, đám Chúc Quân Dương được chiếu cố rất nhiều. Lần này lại nhìn thấy La Hiển Thanh, Hàn Dao hơi sửng sốt. Nhìn người đàn ông lớn tuổi đang cười vui vẻ trước mặt, cô cũng không nén được nụ cười. “Bếp trưởng, cháu tới ăn chực đây.” Hàn Dao chỉ vào mấy người bên cạnh. Lúc trước đi quá vội vàng, cô còn không kịp tạm biệt ông ấy, về sau thì không có số điện thoại nên cũng không liên lạc. “Văn Văn rất nhớ cháu, cứ đòi chú dẫn đi tìm cháu, chú không đồng ý.” Tuy nói là Văn Văn nhớ cô, nhưng ông ấy và Hải Liễu cũng nhớ và lo cho cô lắm chứ. Mấy người ngồi quanh một chiếc bàn, nhìn bàn thức ăn thịnh soạn gấp mấy lần bình thường, Chúc Quân Dương phàn nào với La Hiển Thanh. “Bếp trưởng, bình thường bọn cháu chẳng thấy có nhiều thức ăn ngon như thế gì cả!” Những người khác đều tán thành với lời lên án ấy. La Hiển Thanh trừng mắt với bọn họ: “Mấy đứa ngày nào chả gặp, còn Hàn Dao thì bao lâu chú mới gặp một lần hả? Cháu nhìn đi, con bé gầy đi rồi kìa!” Hàn Dao cảm thấy được an ủi phần nào, về vấn đề béo gầy này, La Hiển Thanh là người đầu tiên trong ngày hôm nay nói là cô gầy đi. Cô mới âm thầm vui vẻ được hai giây thì lại nghe thấy Chúc Quân Dương thì thầm: “Rõ ràng là béo ra mà, bọn cháu mới gầy đi!” Chúc Quân Dương cố tình nói to, ngoài La Hiển Thanh ra thì những người khác đều gật đầu, công nhận là Hàn Dao béo lên thật. Hàn Dao hằm hằm nhìn bọn họ, nhưng chẳng có tác dụng gì cả, không ai sợ chiêu ấy của cô. Ánh mắt của Hàn Dao có đáng sợ đến mấy thì bọn họ cũng không sợ, một khi đánh nhau, “hội đồng” là được! La Hiển Thanh tươi cười ngăn cản cuộc chiến sắp bùng nổ của bọn họ, dặn bọn họ lo mà ăn cơm, sau đó xoay người về khu vực trước nhà ăn. Hàn Dao đảo mắt nhìn từng người một, cuối cùng dừng lại ở Vu Nam. “Nhớ cô ấy hả? Hôm nay cô ấy không tới, có phải là anh thất vọng lắm không?” Giọng nói xen lẫn sự trêu chọc của Hàn Dao vang lên giữa năm người. Sắc mặt của Vu Nam không được tốt cho lắm, Hàn Dao cầm đũa gắp thức ăn nhét vào miệng, phồng má chờ Vu Nam trả lời. Vu Nam trợn trắng mắt nhìn cô. Mặc dù mối quan hệ của anh ta và Đại Lan đã rõ ràng lắm rồi, nhưng Hàn Dao là người đầu tiên vạch trần ra như thế. Nhìn Hàn Dao thoải mái chờ câu trả lời, Vu Nam hờ hững gật đầu. “Đúng là tôi rất thất vọng vì cô ấy không tới.” Hàn Dao đang nhai thức ăn thì dừng lại giây lát, sau đó lại tiếp tục nhai. Dù sao cũng là chuyện nằm trong dự liệu, không có gì phải ngạc nhiên cả. Sau một vài câu trò chuyện về tình cảm, chủ đề nhanh chóng thay đổi. Đám Trương Lan Tiếu hy sinh khoảng thời gian nghỉ trưa để ăn cơm với Hàn Dao. Tất nhiên là Hàn Dao rất vui rồi, khác với lần trước, lần này bọn họ không còn giải tán trong sự không vui nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]