Hàn Dao lên tiếng:
“Đừng bao giờ động lòng trắc ẩn với kẻ địch, cô mắc phải điều tối kỵ rồi.”
Nắm đấm xòe 5ra, vỗ hai cái vào khuôn mặt ngơ ngác của Chúc Quân Dương.
Hàn Dao đứng bật dậy, quay mặt về phía Hà Tiêu Linh, t6hở gấp nói:
“Hai vị đội trưởng có hài lòng với kết quả này không?”
Trong lúc đánh nhau, mũ của cô vẫn khô7ng rơi xuống, chỉ hơi dính bụi. Cô không có biểu cảm gì rõ rệt, chỉ nhìn Hà Tiêu Linh và Sa Long với ánh mắt chứa đựng ý 4cười.
Hà Tiêu Linh gật đầu, không nói gì cả. Sa Long vỗ vào vai Hàn Dao:
“Áp dụng kiến thức học 8tại chỗ khá đấy!” Hàn Dao lẳng lặng liếc nhìn hai người.
“Đó là nhờ hai vị đội trưởng dạy tốt!”
“Cô thì nhiều trò lắm cơ!”
Hà Tiêu Linh vỗ một cái vào đầu cô. Cô ấy chỉ vào Chúc Quân Dương, Chúc Quân Dương vẫn đang nằm trên mặt đất, không có ý định đứng lên.
“An ủi người ta đi, tâm hồn mong manh dễ vỡ quá.”
Hàn Dao cúi đầu, giơ tay chỉnh lại vành mũ, đúng lúc đối diện với một ánh mắt, trong đáy mắt như có ý cười trào ra.
Chúc Quân Dương nằm trên mặt đất, hoàn toàn không định đứng lên. Khi đối diện với ánh mắt của Hàn Dao, cô ấy bỗng cười thật tươi, Hàn Dao trông thấy rõ ràng.
Một giọt nước mắt trào ra khóe mắt, chảy dọc xuống mang tai, tan vào trong tóc cô ấy.
Một bàn tay vươn tay, dừng lại trước mặt Chúc Quân Dương, chờ cô ấy bắt lấy.
Bàn tay ấm áp ấy nắm lấy tay Chúc Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592027/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.