Thấy Hàn Dao cười trên nỗi đau của người khác, Trương Lan Tiếu lại trợn mắt nhìn Chúc Quân Dương, đi vòng qua người bọn họ.
Thấy cô ấy đi, Hàn Dao cũng đuổi theo, Chúc Quân Dương chậm hơn nửa bước.
“Không đúng! Tôi có nửa kia từ bao giờ 0vậy hả!”
Giọng cô ấy không quá lớn cũng không quá nhỏ, nhưng vẫn bị Hàn Dao vỗ một cái vào đầu.
“Nói nhỏ thôi, 3muốn làm đội đỏ phát hiện ra chúng ta à!”
Chúc Quân Dương xoa phần đầu vừa bị vỗ.
“Vốn tôi làm gì có nửa kia!” Hàn Dao trợn trắng mắt nhìn cô ấy.
“Tôi nói đùa mà cô tưởng thật hả?”
Không biết vì sao, trong đầu Chúc 0Quân Dương lại hiện lên khuôn mặt của Đường Duy Hy. Cô ấy lắc đầu một lúc lâu mới xua đuổi được khuôn mặt của anh ta đi. Đến 9khi ngẩng đầu lên thì Hàn Dao đã trở về chỗ cũ rồi, cô ấy sải bước đi theo.
Mười mấy người nghỉ ngơi một đêm ở đây, thay phiên nhau canh gác, cả đêm không xảy ra chuyện gì.
Hàn Dao dựa vào thân cây, trong những tia nắng ban mai, cô mở mắt ra. Xung quanh không có đống lửa, chỉ có nơi trú được dựng tạm thời, núp ở trong đó cũng xem như duy trì được nhiệt độ cơ thể ở mức bình thường, chống chọi với cái lạnh ban đêm.
Hàn Dao thở ra một hơi, đôi mắt sáng ngời của cô nhìn quanh một vòng, sau đó thu tầm mắt về và đứng lên, đúng lúc đối diện với Giang Hàn.
Cô ấy vừa đi đâu đó về. Trời lạnh như vậy, bọn họ không có lều vải, ngủ ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592034/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.