Chương trước
Chương sau
Thấy hai người lính này không nghe lời mình, Vương Xán day thái dương, vẫy tay bảo bọn họ đi.
Có lẽ là vì chạy tới nên trên mặt Chu Ti5ểu Manh lấm tấm mồ hôi. Vừa ra khỏi cửa là cô ấy cởi mũ xuống, giơ tay vuốt mặt một cái, sau đó bắt đầu càm ràm:
“Vì đón hai người mà6 tôi phải chạy từ một nơi cách đây rất xa tới đấy, mệt chết tôi rồi!”
Khóe mắt Hàn Dao giật giật, cô liếc nhìn Đại Lan, thấy biểu cảm7 của cô ấy cũng giống như mình. Cả hai đều quyết đoán ngậm miệng lại, không nói một câu nào.
Hình như không hề có cảm giác gì trước s4ự im lặng của bọn họ, Chu Tiểu Manh lại nói một mình:
“Phải rồi, tôi là Chu Tiểu Manh, là đội trưởng của đội một, đội phó là Trần Duy8ệt Vy. Đội trưởng của đội hai là Lưu Bạch, là đàn ông, đội phó là Ngụy Tử Bội, là lính nữ. Tóm lại lát nữa là sẽ gặp thôi, còn nữa, các cô giới thiệu trước đi, tên là gì thế hả?”
“Hàn Dao.”
“Tôi là Đại Lan.”
Nghe câu trả lời ngắn gọn của bọn họ, Chu Tiểu Manh chớp mắt.
“Thế thôi hả?” Hai người gật đầu.
“Hết rồi à?”
Một lần nữa thấy bọn họ gật đầu, Chu Tiểu Manh toát mồ hôi hột.
“Ở căn cứ tân binh, các cô cũng nói thế hả?”
Hàn Dao và Đại Lan lại gật đầu, tuân thủ nghiêm ngặt câu thành ngữ “im lặng là vàng”, khiến Chu Tiểu Manh nghẹn họng không nói được câu gì.
Bởi vì lúc tới đây, Chu Tiểu Manh chạy gấp quá, cho nên lúc về, cô ấy đi rất thong thả, hoàn toàn không quan tâm tới lời nói của Vương Xán, dù sao hai người Hàn Dao cũng là lính mới tới mà.
Ở đây không phải nơi để chơi trội, Chu Tiểu Manh lại như thế, Hàn Dao và Đại Lan cũng không nói gì, chậm rãi đi theo sau.
Tới ký túc xá, Chu Tiểu Manh đưa Đại Lan tới phòng ngủ trước, giao cho đội phó của đội bọn họ rồi mới dẫn Hàn Dao sang phòng bên cạnh.
Hôm nay là chủ nhật nên không phải huấn luyện. Tất cả lính nữ đều đang ở trong phòng, có người đọc sách, có người cầm điện thoại, không biết đang làm gì.
Chu Tiểu Manh dẫn Hàn Dao vào cũng không có ai ngẩng đầu lên. Chu Tiểu Manh nhìn Hàn Dao, có vẻ hơi lúng túng. Cô ấy ho nhẹ một tiếng mới có người phản ứng lại.
Hàn Dao nhướng mày, hình như không có ai hoan nghênh sự xuất hiện của cô thì phải. Người lính nữ cầm sách nhìn cô, cô rõ ràng trông thấy sự lạnh lùng lóe lên trong mắt cô nàng ấy.
Những người khác thì không có phản ứng gì quá đà, thấy đội trưởng tới cũng không chào hỏi, cứ thế nhìn chằm chằm vào hai người ở cửa.
“Khụ!”
Chu Tiểu Manh hắng giọng.
“Mọi người cùng chào đón lính mới nào, cô ấy là Hàn Dao, thuộc đội chúng ta.”
“Ồ.”
“Xin chào.”
...
Chỉ có hai tiếng đáp lại qua loa, sau đó bọn họ đều dời tầm mắt về cỗ cũ, như thể Hàn Dao và Chu Tiểu Manh chưa từng xuất hiện, ai cũng thờ ơ.
Thì ra vị đội trưởng này chỉ có tiếng chứ không có miếng! Hàn Dao âm thầm đưa ra kết luận, vờ như không nhìn thấy vẻ lúng túng của Chu Tiểu Manh, mở miệng hỏi:
“Đội trưởng, giường tôi ở đâu?”
“Hở? Để tôi dẫn cô đi.”
Có vẻ đã quen lắm rồi, nghe thấy câu hỏi của Hàn Dao, Chu Tiểu Manh còn cười với cô, sải bước đi tới vị trí gần cửa sổ rồi dừng lại, chỉ vào chiếc giường trống trải và chiếc tủ ở đối diện.
Hàn Dao hiểu ý cô ấy, gật đầu cảm ơn rồi đặt ba lô xuống giường. Cô lấy hết quần áo trong ba lô ra, gấp gọn từng cái cho vào tủ.
Đầu đạn và chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu cũ được cô gói trong một miếng vải, đặt ở một góc, sau đó lại dùng quần áo che đi. Ngoài chiếc điện thoại trên giường, những thứ khác như bằng lái xe hay ví tiền đều bị cô nhét vào tủ hết.
Hàn Dao đóng cửa tủ lại, ánh mắt lướt qua những cái tủ khác, cuối cùng mới khóa lại.
Bọn họ còn phải đi nhận chăn đệm, vì tiện đường nên Chu Tiểu Manh dẫn cả Đại Lan đi theo. Sau khi tìm hiểu sơ qua về tình hình chung của Liên vệ sinh, Hàn Dao và Đại Lan ôm ga giường, chăn đệm mà mình mới nhận, bắt đầu sửa soạn những thứ còn sót lại.
Đội một có chín người, bảy lính nữ, hai lính nam. Trên đường đi lấy chăn, Chu Tiểu Manh đã tranh thủ nói với Hàn Dao rồi. Ngày đầu tiên không nhìn thấy, đến ngày hôm sau tự nhiên sẽ gặp thôi.
Ngày đầu tiên tới Liên vệ sinh cứ thế trôi qua một cách nhạt nhẽo như thế.
Cuộc sống ở Liên vệ sinh không hề đơn giản, không phải là vì phải huấn luyện nhiều, mà là vì có rất nhiều thứ phải học. Trước kia bọn họ cũng từng học cách cấp cứu khẩn cấp trên chiến trường rồi, nhưng sau hai ngày trải nghiệm, Hàn Dao và Đại Lan cùng đưa ra một kết luận mới, mẹ kiếp, trước đó toàn học cái quái gì không biết!
Bọn họ phải học cách phân loại thuốc, truyền dịch đơn giản, nhàm chán và buồn tẻ. Mặc dù thành viên của Liên vệ sinh không cần cầm dao phẫu thuật lên bàn mổ như quân y, nhưng bọn họ phải kịp thời hỗ trợ quân y, cần làm quen cách phối hợp với quân y.
Sau một tuần làm quen với những kiến thức cơ bản, đến sáng thứ hai tuần sau, rốt cuộc Hàn Dao cũng trông thấy người được gọi là quân y.
Lúc Âu Dương Dịch xuất hiện, trong phòng học vang lên tiếng xuýt xoa rõ rệt.
Anh ta liếc nhìn những người trong phòng học một lượt, cặp mắt phượng hẹp dài dừng lại trên người Hàn Dao, bởi vì cô không hề có một phản ứng nào.
Hình như phát hiện ra có người nhìn mình, cái đầu cô động đậy, sau đó chạm vào ánh mắt của anh ta. Cô nhíu mày, bình tĩnh nhìn sang nơi khác.
Âu Dương Dịch sờ mặt mình. Trước giờ anh ta vẫn luôn hài lòng về khuôn mặt mà bố mẹ cho mình. Rõ ràng trong phòng chỉ toàn những tiếng trầm trồ, nhưng lại có một người không hề có phản ứng gì, đó chính là Hàn Dao.
Sau khi dời tầm mắt, cặp mắt lạnh nhạt của Hàn Dao dừng lại trên quyển vở ghi trước mặt, tai thì chăm chú lắng nghe xem người trên bục giảng có nói gì không.
Người trên bục giảng khẽ nhướng khóe mắt hẹp dài lên, nhìn Hàn Dao với vẻ hứng hú, con ngươi màu hổ phách toát lên tia sáng lấp lánh.
Âu Dương Dịch đặt thứ mà mình mang tới lên mặt bàn giảng, dời mắt khỏi người Hàn Dao, bắt đầu chào hỏi với mọi người.
“Chào mọi người, tôi là Âu Dương Dịch, là quân y mới được điều tới.”
Tiếng vỗ tay đều tăm tắp vang lên, tiếng vọng quanh quẩn hai giây trong phòng học, sau đó mới biến mất.
“Mọi người đừng áp lực, hôm nay là ngày đầu tiên gặp mặt, không cần thiết phải quá căng thẳng, chúng ta tâm sự trước đi.”
Tai Hàn Dao hơi động đậy, cô nghiêm túc lắng nghe nãy giờ, lúc này mới đảo mặt một vòng, chiếc bút trong tay gõ nhẹ vào bìa quyển vở.
Cô ngẩng đầu lên, tập trung sự chú ý vào người trên bục giảng. Ánh mắt của hai người không chạm vào nhau nữa, bởi vì mỗi khi sắp va chạm, một trong hai người sẽ dời tầm mắt trước.
Sau một tiết học, Hàn Dao đưa ra kết luận Âu Dương Dịch là một người dẻo miệng, nói chính xác hơn thì là một kẻ sát gái! Mới một tiết học ngắn ngủi mà một loạt lĩnh nữ đã đổ gục rồi.
Đúng là một kẻ lăng nhăng! Tuy
rằng vẻ mặt rất ngoan ngoãn, nhưng
trong lòng Hàn Dao lại âm thầm
khinh bỉ, chẳng qua người bị khinh
bỉ không hề biết mà thôi.
Những người khác lần lượt đi ra
ngoài, Hàn Dao đi cuối cùng. Khi
chỉ còn một bước nữa là ra ngoài,
một người bỗng túm lấy cổ áo cô từ
đằng sau.
“Cô là Hàn Dao đúng không? Tôi có
chuyện muốn nói với cô, tới văn
phòng với tôi một chuyến.”
Người lính nữ bị túm cổ áo không
hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô nhìn
thẳng vào mắt Âu Dương Dịch, như
thể muốn phát hiện ra điều gì bất
thường từ mắt anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.