Thấy hai người lính này không nghe lời mình, Vương Xán day thái dương, vẫy tay bảo bọn họ đi.
Có lẽ là vì chạy tới nên trên mặt Chu Ti5ểu Manh lấm tấm mồ hôi. Vừa ra khỏi cửa là cô ấy cởi mũ xuống, giơ tay vuốt mặt một cái, sau đó bắt đầu càm ràm:
“Vì đón hai người mà6 tôi phải chạy từ một nơi cách đây rất xa tới đấy, mệt chết tôi rồi!”
Khóe mắt Hàn Dao giật giật, cô liếc nhìn Đại Lan, thấy biểu cảm7 của cô ấy cũng giống như mình. Cả hai đều quyết đoán ngậm miệng lại, không nói một câu nào.
Hình như không hề có cảm giác gì trước s4ự im lặng của bọn họ, Chu Tiểu Manh lại nói một mình:
“Phải rồi, tôi là Chu Tiểu Manh, là đội trưởng của đội một, đội phó là Trần Duy8ệt Vy. Đội trưởng của đội hai là Lưu Bạch, là đàn ông, đội phó là Ngụy Tử Bội, là lính nữ. Tóm lại lát nữa là sẽ gặp thôi, còn nữa, các cô giới thiệu trước đi, tên là gì thế hả?”
“Hàn Dao.”
“Tôi là Đại Lan.”
Nghe câu trả lời ngắn gọn của bọn họ, Chu Tiểu Manh chớp mắt.
“Thế thôi hả?” Hai người gật đầu.
“Hết rồi à?”
Một lần nữa thấy bọn họ gật đầu, Chu Tiểu Manh toát mồ hôi hột.
“Ở căn cứ tân binh, các cô cũng nói thế hả?”
Hàn Dao và Đại Lan lại gật đầu, tuân thủ nghiêm ngặt câu thành ngữ “im lặng là vàng”, khiến Chu Tiểu Manh nghẹn họng không nói được câu gì.
Bởi vì lúc tới đây, Chu Tiểu Manh chạy gấp quá, cho nên lúc về, cô ấy đi rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592023/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.