Tiếc rằng nam quân y này rất cáo già, không để cô phát hiện ra điều gì từ cặp mắt màu hổ phách ấy.
Hàn Dao giữ lấy cái tay đan5g túm cổ áo mình rồi hất mạnh ra, im lặng trừng mắt nhìn Âu Dương Dịch, không hề khách khí chút nào. Nghĩ cô là trẻ con, sẽ để mặc ng6ười khác túm cổ áo như thế hả?
Âu Dương Dịch rút tay về, cầm quyển giáo án trong tay đập vào trán Hàn Dao, sau đó đi vòng qua7 cô.
“Đi theo tôi.”
Âu Dương Dịch đi đằng trước, Hàn Dao chậm rãi theo sau.
Ra khỏi phòng học, nhìn thấy cảnh4 tượng trước mặt, khóe mắt Hàn Dao giật giật. Vừa mới hết giờ học, đám lính nữ háo sắc kia đang túm tụm trước cửa phòng học, muốn “ml8em” khuôn mặt của anh soái ca Âu Dương Dịch này. Âu Dương Dịch tươi cười bảo bọn họ đi về, còn mình thì dẫn Hàn Dao đi.
Số lính nữ háo sắc theo đuôi ít đi, nhưng vẫn có mấy người bạo dạn, đi theo hai người về văn phòng.
Ấn tượng đầu tiên của Hàn Dao về văn phòng của Âu Dương Dịch là sạch sẽ gọn gàng. Cô nhìn quanh một lượt, vô thức gật đầu.
Người đàn ông cao lớn điển trai kia bưng một cốc nước tới trước mặt cô.
Hàn Dao liếc qua mặt anh ta, chậm rãi nhận lấy, uống một ngụm rồi giơ ngón tay lên, chỉ vào cửa sổ đằng sau anh ta.
“Anh có chắc là không định xử lý không?”
Người đàn ông đang nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc ấy xoay người, đi tới cạnh cửa sổ và kéo rèm cửa vào, chặn tầm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592024/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.