Đối với một số người, duyên phận chưa tới thì nói gì cũng bằng thừa.
Nhận được tin nhắn của Hàn Cẩm, Nhậm Thiên Nghênh đắn đo 5mãi rồi chỉ gửi đi ba chữ.
[Vậy thì thôi.]
Hàn Cẩm không nhắn lại nữa, có vẻ lại bắt đầu bận rộn rồi. Nhậm Thiên Nghê6nh cũng không miễn cưỡng, đọc tin tức thêm một lát rồi cầm đồ lên, tắt đèn trở về ký túc xá, đánh răng rửa mặt đi ngủ.
Ngày m7ai các tân binh sẽ được phân chia đơn vị, có chuyện để làm rồi!
***
Trương Lan Tiếu lén lút để cửa cho Hàn Dao. Lúc 4Hàn Dao vào trong phòng ngủ, mọi người đã ngủ hết rồi. Cô rón rén vệ sinh cá nhân, sau đó lên giường mình, lẳng lặng nhìn trần nhà mộ8t hồi rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm không mộng mị gì, sáng hôm sau tất nhiên là dồi dào sức sống rồi.
Trong sân huấn luyện, các tân binh mặc đồ hải quân, đứng thẳng ở chính giữa, cảm giác thanh xuân lan tỏa.
Mấy lãnh đạo chưa từng tới lần nào đang đứng trên bục phát biểu. Họ là ai không quan trọng, điều quan trọng ở đây là trao quân hàm!
Cùng với sự dẫn dắt của Giang Hàn, Trương Lan Tiếu làm đại diện cho các lính nữ, Đường Duy Hy làm đại diện cho các lính nam. Hai người đi sau Giang Hàn, cùng nhau kéo cờ lên cao.
Dưới ánh mặt trời, lá cờ tổ quốc tung bay theo gió.
“Là một người lính thuộc quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, tôi xin thề:
Nghiêm thủ chấp hành mệnh lệnh của lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc, một lòng phục vụ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592022/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.