Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ đi lại trong rừng đã khó rồi, sau khi trời mưa càng khó đi hơn. Bị một cơn mưa rào cọ rửa, rất nhiều lại thực vật ngả r5ạp xuống đường đi.
Mới đầu Hàn Dao còn cầm con dao chém hết những loại thực vật cản đường đi. Nhưng đến giai đoạn sau6, cô cũng mỏi tay, cứ thế giẫm lên những thực vật ấy, bị cọ xước da ở một vài chỗ.
Nhưng vì có quần áo nên nói chung 7tình hình không quá nghiêm trọng. Hàn Dao cũng không để ý, chỉ khi thấy loại thực vật nào quá lớn mới dùng dao mở đường.
4
Buổi sáng lên đường, cô chưa ăn gì cả, chỉ gặm quả dại còn dở ngày hôm qua. Sau một buổi sáng, cô đã đi mấy tiếng liền, đ8ặt mấy cái bẫy, chỉ dựa vào quả dại thì không thể lấp đầy bụng được, còn bẩn hết cả người nữa.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh, toàn cây là cây, Hàn Dao bỗng cảm thấy mình đúng là tự chuốc khổ vào người. Bụng cô đã đói sôi lên rồi, cô cố gắng tìm kiếm thịt ở những nơi mà mình có thể nhìn thấy được.
Lúc liếc qua một cái cây lớn, Hàn Dao dừng mắt. Xuyên qua những chiếc lá lưa thưa, cô trông thấy tổ chim ở giữa cành cây, trên mặt hiện lên nụ cười.
Đây là nụ cười thật lòng nhất của Hàn Dao kể từ khi vào rừng đến giờ. Có thức ăn mặn để ăn, đương nhiên là vui rồi!
Cô nhặt những nắm đất và những cành cây lớn ném lia lịa vào tổ chim, chỉ một lát sau đã có tiếng phành phạch vang lên.
Hàn Dao mừng khấp khởi, chạy tới leo lên cây, thoắt cái đã leo tới cạnh tổ chim. Khi nhìn thấy sáu quả trứng trong tổ chim, hai mắt cô sáng rực lên.
Cô nhanh chóng lấy trứng chim ra, cho vào trong túi quần, sau đó trèo xuống dưới, vội vàng đi một kilomet theo tuyến đường vạch sẵn. Cô sợ chim mẹ quay lại, phát hiện ra con mình biến mất, sẽ tới tìm cô trả thù.
Để đảm bảo an toàn, cô phải đi trước.
Nhưng vừa từ trên cây xuống, Hàn Dao đã gõ hai quả trứng dốc vào miệng, nhai mấy cái rồi nuốt xuống bụng. Cô thỏa mãn chép miệng, lúc này mới rời khỏi đó.
Người dễ tính như Hàn Dao thật sự rất ít, nhưng ở bên kia, số người khó tính cũng không nhiều, ví dụ như Triệu Thù Nhiên chẳng hạn. Cô ta có thể kiên trì được đến lúc này, đám Trương Lan Tiếu thật sự cảm thấy bất ngờ.
Các tân binh nghỉ ngơi suốt một ngày. Nửa tiếng trước khi xuất phát, bọn họ tập trung nhận lương khô. Bởi vì trời mưa, vậy nên bọn họ dựng tạm một cái lều đơn giản, tất cả mọi người tập trung trong lều.
Nghe thấy lời càu nhàu của Triệu Thù Nhiên, năm người Trương Lan Tiếu mới phát hiện ra sự tồn tại của cô ta. Hai lính nam thì không cảm thấy gì cả, nhưng mấy lính nữ lại khác, đương nhiên là sẽ để ý nhau hơn.
Bởi vì phải xếp hàng, bọn họ trùng hợp đứng sau Triệu Thù Nhiên, vậy nên cũng nhìn thấy toàn bộ hành động của cô ta. Mỗi người được phát hai gói lương khô, nhận được rồi thì tất nhiên là phải đi ra cho người đằng sau nhận. Nhưng cô ta lại không đi, cứ đứng ở đó, trong tay còn cầm hai gói lương khô. Giáo quan phát lương khô ngẩng đầu lên, thấy cô ta đứng im, bèn hỏi: “Xong rồi, sao cô chưa đi?”
Vốn Triệu Thù Nhiên còn đang chờ để lấy thêm mấy gói nữa, bây giờ nghe vậy, cô ta lập tức xù lông.
“Cái gì? Có chút xíu đồ như thế, một ngày là ăn hết rồi, làm gì đủ sống mười mấy ngày ở bên ngoài!”
Giáo quan kia liếc nhìn cô ta.
“Ai cũng hai gói như nhau, đâu thể phá lệ vì một mình cô được? Đừng chặn đường nữa, thời gian có hạn!”
Giáo quan vung tay lên với cô ta, muốn cô ta rời khỏi đây. Những gì cần nói thì đã nói cả rồi, không có gì để đôi co nữa.
“Tôi không quan tâm, phải cho tôi thêm ít nữa, chỗ này không đủ tôi ăn! Nếu không cho tôi, cẩn thận tôi đi tung tin ra ngoài là các người ngược đãi bọn tôi đấy!”
Giáo quan kia ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Triệu Thù Nhiên.
“Cô muốn đi mách lẻo à? Mách ai?”
Hà Tiêu Linh ở bên cạnh trông thấy, bèn hỏi giáo quan kia xem đã xảy ra chuyện gì.
Giáo quan kể lại từ đầu đến đuôi, Hà Tiêu Linh nhìn Triệu Thù Nhiên, ánh mắt càng khinh thường hơn. Cô ấy chỉ thẳng vào mũi Triệu Thù Nhiên mắng mỏ, đúng lúc hôm nay cô ấy đang bực bội vì chuyện của Hàn Dao, nhân cơ hội trút giận.
“Triệu Thù Nhiên, tôi nói cho cô biết, cho dù cô nói cho ông nội cô thì Hà Tiêu Linh này cũng không sợ. Vả lại, ông nội cô chỉ là thủ trưởng của chiến khu cũ thôi, đã rời khỏi bộ đội mấy năm rồi, cô cảm thấy lời nói của ông ấy còn có trọng lượng như trước nữa sao? Huống chi, chúng tôi có đầy đủ chứng cứ để chứng minh cho sự trong sạch của chúng tôi, cô có chắc là vẫn muốn đi mách lẻo không?”
“Tôi cóc cần biết cô có đi mách lẻo hay không, hiện giờ tôi lệnh cho cô cầm lương khô đi nhận những thứ khác nữa, hoặc là đặt đồ xuống rồi cút về. Cô không cần, nhưng người khác thì cần!”
Nói ra những lời ấy, Hà Tiêu Linh cảm thấy nỗi lòng thư thái hơn đôi chút. Cô ấy đứng đó chờ Triệu Thù Nhiên trả lời. Triệu Thù Nhiên bóp chặt lương khô, khiến lương khô biến dạng, cuối cùng mới thả lỏng tay ra.
“Giáo quan Hà, đợi đến khi rảnh, tôi nhất định sẽ thay cô hỏi thăm ông nội tôi!”
Hà Tiêu Linh nhún vai, nhướng mày lên. “Tôi chờ!”
Sau đó, Triệu Thù Nhiên cầm hai gói lương khô kia đi. Những lời nói của Hà Tiêu Linh vẫn chẳng có tác dụng gì đối với một số người.
Thì đó, Triệu Thù Nhiên vừa rời khỏi lều và đi được một đoạn đường đã có người đuổi theo, đưa lương khô của mình cho cô ta. Đương nhiên là Triệu Thù Nhiên không có lý do gì để từ chối cả, cho hết lương khô mà mọi người đưa vào trong ba lô.
Có lẽ những người đó làm vậy là vì gia thế của Triệu Thù Nhiên, đồng thời không quá tin tưởng lời nói của Hà Tiêu Linh. Dù sao cũng là thủ trưởng chiến khu hồi đó, hiện giờ trong bộ đội, vẫn sẽ có người nể mặt, không đến mức như Hà Tiêu Linh nói.
Tóm lại, không thiếu gì những kẻ mưu ma chước quỷ, có lợi ích mà không làm thì chẳng phải là ngốc đó sao? Ngay tức khắc, không ít người bợ đỡ Triệu Thù Nhiên, còn có một, hai người cởϊ áσ ra cho Triệu Thù Nhiên che mưa.
Các giáo quan và các tân binh đứng bên kia đứng ngoài bàng quan. Hà Tiêu Linh thu ánh mắt về, không ở đây thêm nữa, cô ấy sợ mình sẽ không nhịn được sẽ đi đánh người.
Chúc Quân Dương cũng không nhìn
Triệu Thù Nhiên nữa, trong đầu lóe
lên hình ảnh lúc bình minh. Cô ấy
nhắm mắt lại, ép mình phải loại bỏ
những cảm xúc không tốt ấy. Thấy
Đại Lan đứng xem kịch vui, cô ấy
đẩy Đại Lan một cái, tiếp tục xếp
hàng nhận lương khô.
Cuối cùng, trước khi đi, Hà Tiêu
Linh và Giang Hàn đều không xuất
hiện nữa. Sa Long đại diện các giáo
quan phát biểu một tràng trước khi
đi, đại loại là những lời nói không
thiết thực, ví dụ như bảo bọn họ
tranh thủ cơ hội cố gắng, tương lai
xán lạn đang ở phía trước,...
Đương nhiên, còn một chuyện quan
trọng nhất được để dành đến cuối
cùng. Sa Long trịnh trọng đặt những
thứ trông như lựu đạn vào tay từng
người một.
“Đây là đạn tín hiệu, trong vòng nửa
tháng, nếu các cô các cậu cảm thấy
không thể kiên trì được nữa thì có
thể thả tín hiệu. Bất kể các cô các
cậu đang ở đâu, chúng tôi cũng sẽ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.