Chương trước
Chương sau
Một số người bày ra vẻ mặt khinh thường, Sa Long cười khẽ: “Dùng nó vào thời điểm mấu chốt nhất mới là chính xác nhất. Nhớ lấy, đừng đùa với tí5nh mạng của mình.”
Nói xong điều mà mình cần nói, Sa Long vẫy tay với bọn họ.
“Được rồi, tranh thủ thời gian, hy vọng các cô c6ác cậu có thể bình an vượt qua đêm dã ngoại đầu tiên!”
Mọi người đi rồi, Sa Long mới chậm rãi đi tới chỗ cái lều dựng tạm ở cách đó kh7ông xa.
Càng tới gần, giọng nói của Hà Tiêu Linh càng rõ, anh ấy lập tức tăng tốc, đi tới chỗ lều vải.
“Liên trưởng, sao cô lạ4i tùy tiện để Hàn Dao một mình vào trong đó thế hả? Trung đội trưởng, không đúng, phó liên trưởng đâu? Cậu ấy có biết chuyện này không?” Nhậm Thiên Nghênh ôm máy tính ngồi đó, cô ấy đang gõ chữ, chẳng đoái hoài gì trước lời nói của Hà Tiêu Linh.
Sa Long nhanh chóng bước vào, hô một tiếng “báo cáo” to rõ. Nghe thấy giọng của Sa Long, Nhậm Thiên Nghênh mới dời mắt khỏi màn hình máy tính.
“Đi hết rồi chứ?”
“Báo cáo liên trưởng, đi hết rồi.”
Nhậm Thiên Nghênh lại quay mặt về phía máy tính, chỉ gật đầu một cái.
“Theo dõi sát sao, có biến phải lập tức báo cáo ngay.”
“Rõ!”
Sa Long đứng tại chỗ một lát, liên tục nháy mắt ra hiệu với Hà Tiêu Linh.
“Không còn việc gì nữa thì đi đi, không thấy tôi đang bận à?”
Nhậm Thiên Nghênh ngẩng đầu nhìn Sa Long, ra hiệu cho anh ta kéo Hà Tiêu Linh đi. Đương nhiên là Sa Long sẽ nghe lệnh rồi, cứ thế kéo Hà Tiêu Linh ra khỏi lều trại.
Vừa ra ngoài là Hà Tiêu Linh lập tức hất tay Sa Long ra, không nói năng gì cả, đi tới nơi mà bọn họ lên đảo. Mưa vẫn chưa ngớt, những giọt mưa lớn bằng hạt đậu đập vào người, hơi rát.
Như thể không cảm nhận được, Hà Tiêu Linh đi thẳng theo hướng đó. Sa Long đứng sau nhìn, đến cuối cùng vẫn không nhịn được.
Anh ta vội vàng tìm một cái ô đuổi theo. Lúc này Hà Tiêu Linh đã tháo dây thừng buộc trên đá ra và lên thuyền bơm hơi để chuẩn bị rời khỏi đảo.
“Hà Tiêu Linh, đợi đã!”
Tiếng gọi của Sa Long khiến động tác của Hà Tiêu Linh chậm lại. Cô không quay đầu, chỉ có bàn tay khựng lại chứng tỏ cô đang đợi anh ta. Sa Long nắm chặt cán ô, giẫm vài bước trên mặt nước, lên thuyền bơm hơi.
Hà Tiêu Linh liếc nhìn cái ô trên tay Sa Long, rồi lại nhìn anh ta.
“Anh lấy ô làm gì?”
Đón nhận ánh mắt của cô, Sa Long nhanh chóng nhìn hai người họ một lượt, lúng túng nói: “Vốn tôi định lấy cho cô che mưa, nhưng hình như không cần thì phải.”
Đúng là không cần thật, bọn họ đứng dưới mưa lâu như thế, cả người đã ướt hết rồi, che ô làm gì nữa?
Sa Long lúng túng, định hạ ô xuống. Ai ngờ Hà Tiêu Linh lại vươn tay ra, ngón tay lành lạnh chạm vào mu bàn tay nóng hầm hập của anh ta, khiến anh ta run lên, muốn rút tay mình về, nhưng lại bị Hà Tiêu Linh nắm chặt lấy.
Hà Tiêu Linh tách từng ngón tay của Sa Long ra, cầm lấy cái ô, che lên đầu hai người.
“Anh đưa tôi về.”
Hà Tiêu Linh cầm ô, nghiêm túc nhìn Sa Long và nói ra câu ấy. Sa Long ngẩn ngơ vài giây rồi mới hoàn hồn lại. Mu bàn tay vẫn còn nóng bỏng, khiến anh ta không nhịn được, lặng lẽ chà vào áo.
Sa Long cầm mái chèo, chèo thuyền theo hướng về. Bầu không khí trên thuyền bơm hơi vô cùng yên tĩnh, Hà Tiêu Linh không nói gì, Sa Long cũng không biết bắt chuyện thế nào để phá vỡ sự yên tĩnh giữa bọn họ.
Cứ thế, đến tận khi trở lại căn cứ tân binh, cả hai đều không nói thêm câu nào nữa. Chẳng qua, trên đường đi, thỉnh thoảng bọn họ lại lén nhìn nhau, có lúc còn bất cẩn chạm mắt, thế là lại nhanh chóng nhìn sang nơi khác.
Bầu không khí khác thường giữa hai người kéo dài tới tận khi Hà Tiêu Linh tìm được Giang Hàn ở trung tâm bắn súng. Giang Hàn ngồi dưới đất bảo dưỡng súng, một vài linh kiện rải rác trên mặt đất.
Mặc dù nghe thấy tiếng bước chân, nhưng Giang Hàn không hề ngước lên nhìn, vẫn cứ loay hoay với linh kiện trong tay, dùng một miếng vải trắng cẩn thận lau sạch.
“Phó liên trưởng! Hàn Dao...” “Ngồi xuống đi.”
Hà Tiêu Linh còn chưa nói hết câu thì Giang Hàn đã ngắt lời. Giang Hàn chỉ vào khu đất trống đối diện với mình, ra hiệu cho Hà Tiêu Linh ngồi xuống. Cô ấy đẩy hết đống linh kiện trước mặt mình về phía Hà Tiêu Linh.
Hà Tiêu Linh vô thức liếc nhìn Sa Long. Sa Long đứng đó, nhún vai với cô ấy. Anh ta chỉ ra bên ngoài, len lén dịch về phía đó, nhanh chóng rời khỏi trung tâm bắn súng trước cái nhìn chăm chú của Hà Tiêu Linh.
Sa Long đứng ngoài trung tâm bắn súng, âm thầm mặc niệm thay cho Hà Tiêu Linh. Anh ta ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn quyết định về đảo. Mặc dù ở đó có liên trưởng rồi, nhưng cô ấy không phải người huấn luyện các tân binh ngay từ đầu, không biết rõ tình hình.
Sa Long vội vàng về đảo, trong trung tâm bắn súng, Hà Tiêu Linh vừa nhám chán nghịch linh kiện, vừa nhìn chằm chằm vào Giang Hàn. Giang Hàn vẫn tiếp tục chuyện mà mình đang làm, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt của Hà Tiêu Linh.
Đến tận khi cần linh kiện trên tay Hà Tiêu Linh, cô ấy mới ngẩng đầu lên.
“Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi, tớ nghe.”
Vừa nói, cô ấy lấy linh kiện mà Hà Tiêu Linh đang cầm đi, sau đó lại cúi đầu xuống. Hà Tiêu Linh nhìn đỉnh đầu Giang Hàn, cảm xúc trong lòng càng thêm phức tạp, sắp xếp lại từ ngữ rồi mới nói:
“Phó liên trưởng, tớ không thể ngờ được là Hàn Dao lại làm thế đấy! Nếu là những người khác, ai tớ cũng có thể chấp nhận được, nhưng là cô ấy thì lại khác! Cậu nói xem, lúc ấy tớ kỳ vọng vào cô nàng đó nhiều đến mức nào cơ chứ!”
Giang Hàn cầm linh kiện, giơ về phía ánh sáng, thổi bụi trên đó đi. Cô ấy cười lạnh: “Tớ cũng rất bất ngờ.”
Câu nói ấy khiến Hà Tiêu Linh biết được rằng tâm trạng của Giang Hàn cũng giống mình lúc này. Hà Tiêu Linh thở dài: “Chúng ta phải làm gì đây?”
“Làm gì là làm gì? Kệ chứ sao! Dẹp ngay mấy cái ý đồ nhăng nhít của cậu đi, đường mà cô nàng kia chọn, phải để chính cô nàng đi.”
Trong lúc nói câu này, Giang Hàn đã bắt đầu lắp ráp khẩu súng trước mặt, những lời đang chuẩn bị nói nghẹn lại trong cổ Hà Tiêu Linh. Cô ấy cứ thế nhìn động tác lắp ráp súng của Giang Hàn, lẳng lặng nuốt hết những lời ấy vào bụng.
Trong trung tâm bắn súng chỉ còn lại tiếng linh kiện va chạm. Một lát sau, Giang Hàn ném khẩu súng trường cho Hà Tiêu Linh.
“Đọ sức một lần đi. Mai cậu thay tớ lên đảo giám sát.”
Tiếng súng vang lên liên tục trong trung tâm bắn súng, cuối cùng tan trong bóng đêm.
***
Trong rừng cây, sau một kilomet lên đường với tốc độ cao, Hàn Dao vẫn còn đang vui vẻ vì được ăn chút thức ăn mặn. Còn ở bên kia, các tân binh đã ở trong rừng một đêm, tất cả đều không giữ bình tĩnh được nữa.
Theo lời cánh báo của Sa Long
trước khi xuất phát, chỉ sau một đêm
ngắn ngủi, đã có một phần ba số
người kéo đạn tín hiệu, không dám
lấy tính mạng của mình ra làm trò
đùa.
Một, hai phút sau là Nhậm Thiên
Nghênh nhận được kết quả. Nghe Sa
Long báo cáo, cô ấy cười, xua tay:
“Cử máy bay đi đón bọn họ về.”
Sa Long đứng đằng sau cô, liếc nhìn
kế hoạch huấn luyện trên màn hình.
Nghe thấy lời nói của cô, anh ta
nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh.
Kế hoạch huấn luyện đội lính nữ của
đội lục chiến hải quân thật sự là...
khiến người ta cạn lời!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.