“Cô ấy nói rất rõ, bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người nghe, cô ấy nói...”
Trương Lan Tiếu dừng lại giây lát, có vẻ như đang điều c5hỉnh lại tâm trạng của mình.
“Những lời mà tôi chuẩn bị nói, cô nhất định phải nói cho bọn họ nghe, không sót một chữ nào. Tôi 6sẽ từ bỏ cơ hội để vào đội lục chiến hải quân! Nhớ lấy, chúng ta không phải một tập thể không bao giờ tan rã, sự chia lìa tạm thời chỉ 7là điều kiện để sau này gặp lại.”
“Chắc chắn là tôi sẽ không đạt tiêu chuẩn trong bài sát hạch ngày hôm nay, mặc dù tôi kiên qu4yết phải vào đội lục chiến hải quân, nhưng hiển nhiên bây giờ vẫn chưa phải thời cơ. Một mình tôi rời đi, không có nghĩa là chúng ta đã8 kết thúc. Chúng ta vẫn sẽ gặp lại, đến lúc đó, chúng ta đều sẽ khác.”
“Cho nên, tôi hy vọng sự ra đi của tôi có thể tạo ra nhiều cơ hội hơn cho mọi người. Nhớ lấy, tôi sẽ chờ mọi người tới đón tôi ở cổng đội lục chiến hải quân!”
Trương Lan Tiếu lần lượt lặp lại tất cả những gì mà Hàn Dao nói, cuối cùng mới phát biểu suy nghĩ của mình.
“Hàn Dao biết rõ khuyết điểm của mình, vậy nên mới lựa chọn từ bỏ. Theo những gì mà chúng ta biết về cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không từ bỏ. Với năng lực của cô ấy, chỉ cần cố gắng trong lần sát hạch này thì khả năng để được tuyển là rất cao, cô ấy từ bỏ là để tăng khả năng thành công của chúng ta đến mức cao nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592005/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.