Hòn đảo này ít nhất phải chừng bốn, năm trăm kilomet vuông, cô đi từ phía nam vào, đến tận cùng phía bắc ít nhất cũng phải bốn, năm trăm kil5omet, Nhậm Thiên Nghênh cho cô mười bốn ngày cũng có lý.
Hàn Dao lấy bình nước ra, vừa uống một ngụm, vừa nghiên cứu tuyến đường.6 Cô đặt bình nước vào miệng rồi lại hạ xuống, cất vào trong ba lô. Trên bản đồ, cô không thấy có dòng sông nào suốt dọc con đường này, đoán7 chừng cũng là cố tình. Khóe môi cô giật giật, mặc dù cô sợ nước, nhưng chưa đến mức không cho cô biết nơi có thể tìm được nguồn nước chứ! 4
Hàn Dao thật sự bị Nhậm Thiên Nghênh đánh bại rồi. Cô điều chỉnh lại tâm trạng, cầm la bàn đứng lên, phân rõ phương rồi mới nhanh c8hóng tìm tới mục tiêu tiếp theo.
Hiện giờ không rảnh để lo tới chuyện có làm đám động vật sợ hay không, cô phải tranh thủ đi đường vào ban ngày, vậy thì đến tối mới có thời gian tìm nơi ẩn náu, giảm bớt những mối nguy không cần thiết.
Trong rừng hoang có đủ mọi thứ, ban ngày còn khá an toàn, gặp được nguy hiểm cũng có thể kịp thời tìm đúng tuyến đường, khả năng thoát khỏi nguy hiểm sẽ cao hơn. Nhưng buổi tối, trời đen như mực, không nhìn thấy gì cả, đến lúc đó gọi trời không thấu, gọi đất chẳng thưa.
Hơn nữa, cô còn đi một mình, không có đội nhóm, không có ai đi cùng. Nhậm Thiên Nghênh đưa cho cô một cái bộ đàm, khi nào thực sự không thể kiên trì được nữa thì dùng bộ đàm để liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592004/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.