“Hàn Dao ơi là Hàn Dao, cô nói xem, tôi phải nói sao với cô đây!”
Hàn Dao đứng tại chỗ, cúi đầu không nói gì. Nhậm Thiên 5Nghênh cũng ngồi xuống, nhìn Hàn Dao ngẩn ngơ. Trong đầu cô ấy hiện lên khuôn mặt của một người, rõ ràng hai khuôn mặt rất khớp 6với nhau, nhưng cô ấy không nhớ ra được rốt cuộc đó là ai.
Nghĩ mãi mà không nghĩ ra nổi, Nhậm Thiên Nghênh từ bỏ hành đ7ộng vắt óc ấy, bắt đầu nghĩ sang chuyện khác. Giang Hàn ngồi im ở bên cạnh, Hàn Dao cũng không nói chuyện, hai người như rơi vào4 vòng tuần hoàn vô hạn. Cuối cùng, Nhậm Thiên Nghênh vươn tay ra, đập vào vai Giang Hàn.
“Để cô ấy tự nghĩ cách giải quy8ết đi. Cô xem, một tháng qua cô nàng này mệt đến thế nào rồi chứ? Chuyện như thế này có muốn cũng chẳng được, cô phải để cô ấy tự tìm ra vấn đề. Đến lúc đó, tôi sẽ giới thiệu một bác sĩ tâm lý cho cô ấy, đi kiểm tra thử xem.”
Lời nói của Nhậm Thiên Nghênh lọt rõ vào tai Hàn Dao, cái đầu đang cúi của cô hơi ngước lên.
“Giáo quan, tôi nghĩ rồi, hiện giờ chưa phải lúc để tôi vào đội lục chiến, bởi vì tôi chưa đủ tư cách. Tôi chỉ mong đến lúc chọn người vào đội lục chiến thì đừng quên tôi thôi.”
Nhậm Thiên Nghênh đứng lên, nhìn thẳng vào Hàn Dao.
“Cô nhớ cho kỹ, cánh cổng của đội lục chiến hải quân luôn rộng mở với cô. Chỉ cần cô cảm thấy mình không còn vấn đề gì nữa, tôi và giáo quan Giang luôn đón chào cô!”
“Chỉ tiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-nha-thu-truong/592003/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.