Thấy Giang Hàn không hỏi gì nữa, Hà Tiêu Linh xoay người định rời khỏi đó, nhưng lại bị Giang Hàn gọi lại. “Đợi đã.” Hà Tiêu Lin5h nhìn Giang Hàn, nghiêm túc dỏng tai chờ cô ấy nói, nhưng mãi mà không thấy cô ấy nói gì thêm. Hà Tiêu Linh nhìn Giang Hàn một lát rồi nói: “T6rung đội trưởng, cần dặn dò gì thêm sao?” Giang Hàn lúc lắc cái đầu, như thể đang suy nghĩ gì đó thì chợt hoàn hồn lại. Cô ấy lắc đầu: 7“Không có gì, cậu về trước đi.” “Ồ.” Thấy Giang Hàn không nói gì thêm, Hà Tiêu Linh xoay người rời đi. Trước khi đóng cửa, cô ấ4y không quên liếc nhìn vẻ mặt của Giang Hàn. Giang Hàn cũng không phát hiện ra, cất những bản kiểm điểm mà Hà Tiêu Linh mang tới vào ngăn kéo. 8 Tiếng đóng cửa rất nhẹ, nhưng lại làm động tác của Giang Hàn khựng lại. Cô ấy ngẩn ngơ ngồi trước bàn làm việc, đến lúc nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường thì đã hơn mười rưỡi, gần mười một giờ rồi. Giang Hàn không ở trong văn phòng nữa, trở về ký túc xá của mình. *** Sau khi ra khỏi phòng bơi, Hàn Dao về thẳng phòng ngủ, vào phòng ngủ cũng không nói gì với người khác, cứ thế lấy quần áo đi tắm, đến khi ra ngoài thì đã là hai mươi phút sau. Sau khi phơi quần áo xong, cô đi từ ban công vào phòng ngủ, lúc này mới phát hiện ra bầu không khí trong phòng rất lạ. Cô nhìn từng người một, bao gồm cả Triệu Thù Nhiên - người vẫn luôn không hợp tính với cô, tâm trạng của ai cũng có vẻ không được tốt, thậm chí còn thấy đôi mắt của Đại Lan hơi đỏ. Lúc này cô mới phát hiện ra, bởi vì một cuộc điện thoại, cảm xúc của bọn họ mới dao động nhiều đến vậy. Hàn Dao không nói gì, đang định trèo lên giường trên thì bị Trương Lan Tiếu túm lấy vạt áo. “Cô cứ ngủ giường tôi đi, tay cô vẫn chưa khỏi hẳn mà.” Trong phòng ngủ yên tĩnh, giọng nói của Trương Lan Tiếu trở nên rõ ràng. Hàn Dao quay sang nhìn cô ấy, gật đầu đồng ý rồi ngồi lên giường Trương Lan Tiếu, cởi giày lên giường nằm. Chưa tới một phút sau thì đèn đã tắt. Trương Lan Tiếu bò lên giường, sột soạt một lúc rồi không còn tiếng động gì nữa. Tám người nằm trên giường, đều có tâm sự của riêng mình, phòng ngủ yên tĩnh lạ thường. Hàn Dao không biết những người khác ngủ từ khi nào, cô chỉ biết là mình lên giường nằm một lát là đã say giấc nồng, cả đêm không mộng mị gì. Hôm sau, Hàn Dao dậy muộn hơn một chút, vừa mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt áp sát trước mặt mình. Lúc này cô mới cảm nhận được rằng có thứ gì đó nặng nề đang đè lên đùi mình, phải dùng lực để đẩy cái khuôn mặt gần như sắp dính sát vào mặt cô ra. Cô giơ chân ra đá, người bên cạnh bị cô đá rơi xuống giường. Tiếng vang khi vật nặng rơi xuống đất đánh thức những người khác. Trương Lan Tiếu thò đầu từ giường trên xuống, tưởng Hàn Dao rơi xuống giường, ai ngờ lại thấy Chúc Quân Dương đang vô thức xoa mông, dáng vẻ lơ ngơ chưa tỉnh hẳn. Trương Lan Tiếu không nhịn được, phì cười rồi rụt đầu về, bắt đầu mặc quần áo. Hàn Dao đã mặc quần áo xong, thấy Chúc Quân Dương xoa mông vì đau mà vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cô không khỏi thở dài, giơ cái chân còn hơi tệ lên đá vào người Chúc Quần Dương. Cú đá khiến chân càng tế hơi, Hàn Dạo đá thêm cái nữa, dồn thêm sức lực vào đùi. “Chúc Quân Dương, dậy đi.” Thấy Chúc Quân Dương mở mắt ra, Hàn Dạo mới rụt chân về, bắt đầu xỏ tất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]